GIỚI THIỆU:
Ta và phu quân từng bị chính đạo nam chính giếc chếc.
Bởi lẽ, chúng ta là phản phái tàn ác.
Một sớm trùng sinh, chúng ta trở về hai mươi năm trước.
Nhìn thiếu niên nam chính đang thoi thóp trong rừng núi, ta và phu quân đưa mắt nhìn nhau.
Phu quân hỏi:
"Hay là nhân lúc này, giếc hắn đi?"
Ta do dự:
"Hắn mang hào quang nam chính, e rằng giếc không nổi."
Phu quân buồn bực:
"Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn hắn được Minh chủ võ lâm cứu đi, rồi mai sau quay lại đ.â.m chếc hai ta?"
Ta nói:
"Dù sao chúng ta cướp bóc cũng chẳng phải lần đầu, hay là lần này… cướp người đi?"
Thế là, giữa con đường cải tà quy chính và tiếp tục làm điều ác, chúng ta lựa chọn —— nuôi con.
01
Ta nhéo Lão Lục một cái:
“Lấy bạc ra mau!”
Lão Lục đập tay ta ra, mắng:
“Con mụ thối tha! Trong người ta chỉ có hai lượng bạc, đem mua thuốc cho thằng nhãi này rồi, đến tiền về sơn trại cũng không còn!”
Ta giật luôn cái túi rách nát của hắn:
“Người cũng cứu rồi, còn tiếc mấy đồng ấy làm gì? Sau này bắt nó kiếm về cho chúng ta!”
Ta vào hiệu thuốc, mua một lọ kim sang dược đắt chếc người, lại bốc thêm ba thang thuốc bổ khí dưỡng huyết. Khi ra khỏi cửa, trong tay chỉ còn lại hai mươi văn.
Lão Lục mắng mỏ liên hồi, dắt ta đi mua mười cái bánh bao, hai cái bánh áp chảo, thêm ba quả trứng luộc.
Lúc trở lại ngôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-cai-ta-quy-chinh-va-tiep-tuc-lam-dieu-ac-chung-ta-lua-chon-nuoi-con/2697041/chuong-1.html