Khốn thật, ta còn biến thành xấu xí rồi!
Lục Thiên Hành lấy ná và d.a.o găm trong túi ta, nói với ta:
“Ta đi bắt thỏ, hai người ở đây đợi, đừng chạy lung tung.”
Chúng ta vốn đã chẳng còn sức mà chạy.
Ngược lại là hắn, nếu muốn chạy thật, chúng ta cũng chẳng cản nổi.
Thế mà một canh giờ sau, hắn xách về ba con sẻ, hai con thỏ rừng và một con gà lôi.
Lão Lục trợn tròn mắt:
“Mẹ kiếp, đây là sức mạnh của nam chính sao? Mới nhiêu tuổi đầu mà săn được từng này?”
Ta và Lão Lục lại nhìn nhau lần nữa —
Xong rồi xong rồi, chính đạo chi quang trời sinh kỳ tài, sau này phản lại thì biết làm sao cho phải đây?
03
Sau một bữa no nê, chúng ta lại bắt đầu… ức h.i.ế.p Lục Thiên Hành, quyết phải để tiểu tử này biết ai mới là cha hắn!
Lão Lục lên tiếng:
“Con trai à, mẹ con mệt rồi, đường lên núi để con cõng đi.”
Ta vòng tay ôm cổ hắn, nhảy phắt lên lưng:
“Phải đó phải đó, mẹ mệt rã rời, đi không nổi nữa. Con còn trẻ, phải rèn luyện nhiều vào.”
Thân hình bé bỏng tám tuổi của Lục Thiên Hành lảo đảo một hồi, bất đắc dĩ đành vòng tay ôm lấy chân ta giữ thăng bằng, nghiến răng ken két:
“Cõng thì cõng, nhưng hai cái búa sắt to tướng kia có thể đừng đem theo không?”
Ta đau lòng nói:
“Con ngoan, hai cây búa này là bảo vật trong lòng mẹ, mẹ không nỡ vứt chúng đâu, hu hu hu...”
Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-cai-ta-quy-chinh-va-tiep-tuc-lam-dieu-ac-chung-ta-lua-chon-nuoi-con/2697042/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.