Về phần vì sao võ nghệ hắn ngày một cao cường... chuyện này... bản thân ta cũng không dám nói, không dám hỏi.
Dù sao mỗi lần hắn học trộm gì mới, cũng đều lén truyền cho Béo Nha.
Thế là nhà ta đâu có lỗ.
Chỉ là——
“Nương, sổ sách tháng trước nương lại tính sai ba chỗ, thu chi chẳng khớp chút nào, làm lại hết cho con.”
Ta: “…”
Nó bận đến thành cái dạng gì rồi mà vẫn còn rảnh đi tra sổ sách hả trời?!
Ta giận đến điên người:
“Thập Lượng ngươi là nghịch tử! Ngươi dám nghi ngờ ta?! Ta... ta lấy búa đập ngươi giờ!”
“... Thôi được, ta tính lại lần nữa...”
Dù gì thì cái búa sắt của ta cũng là pháp bảo phòng thân cơ mà!
Lão Lục nhìn mà cười không ngậm được miệng.
Lục Thiên Hành lạnh nhạt hỏi:
“Cha, chiêu đao pháp con mới dạy hôm trước, cha luyện được mấy lượt rồi? Có dám giao thủ với đại đương gia chưa?”
Lão Lục mặt cứng đờ:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“... Ta lập tức đi tìm lão luyện ngay!”
Cứ thế, chớp mắt đã chín năm trôi qua.
Thập Lượng trở thành nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ Hắc Sơn Trại.
Béo Nha cũng thành “nữ bá vương” trại ta.
Ca ca nàng xúi giục:
“Nếu có thể khiến người già trẻ lớn bé đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-cai-ta-quy-chinh-va-tiep-tuc-lam-dieu-ac-chung-ta-lua-chon-nuoi-con/2697047/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.