“Tiểu Án?” Tống Mẫn Chi thấy người kia không theo kịp, quay đầu gọi thêm một tiếng nữa.
Không biết vì lý do gì mà cảm thấy áy náy, Hướng Án cất điện thoại đi, che giấu cảm xúc khi vừa nhìn thấy tin nhắn. Cô cảm thấy Bạc Dật Châu ngày càng biết nói chuyện hơn.
Bạc Thiệu Thanh cũng đến, đang bận việc gì đó ở tầng hai. Nghe thấy tiếng động, cậu đi xuống từ tầng trên, nhìn thấy Hướng Án liền nhanh chóng giơ tay chào: “Chị dâu!”
Hướng Án cũng vẫy tay đáp lại, trong lòng vẫn nhớ đến tin nhắn mà Bạc Dật Châu vừa gửi cho cô.
Vài phút sau, mọi người ngồi vào bàn ăn. Hướng Án không nhịn được, lấy điện thoại ra và để dưới gầm bàn để nhìn lén.
Có lẽ vì không nhận được phản hồi của cô, Bạc Dật Châu lại gửi thêm một tin nữa.
Bạc Dật Châu: [?]
Hướng Án ngồi cùng phía với Bạc Thiệu Thanh, đối diện là Tống Mẫn Chi và Bạc Hải Đông. Ba người đang trò chuyện về tình hình sức khỏe của ba mẹ Bạc Thiệu Thanh, nên tạm thời không chú ý đến cô.
Cô lấy một tờ giấy ăn trên bàn, đổi tư thế, ngồi hơi về phía trước một chút, để hai tay đặt dưới bàn được che khuất hơn.
Hướng Án: [Thiệu Thanh cũng ở đây, chúng em đang chuẩn bị ăn cơm.] Bạc Dật Châu: [Đừng có đánh trống lảng.]
Hướng Án giả ngu: [Đánh trống lảng gì chứ?]
Bạc Dật Châu không nói gì nữa. Hướng Án cố giả vờ nhưng không giả được lâu.
Hướng Án: [Chúng em đang ăn cơm, làm sao tự chụp…]
Tin nhắn vừa gửi đi được vài giây, màn hình hiện cuộc gọi thoại. Tay cô bỗng run lên, khi ba người trên bàn nhìn về phía cô, cô lấy điện thoại từ dưới bàn lên và giải thích: “Là điện thoại của Bạc Dật Châu ạ.”
Do lời nói dối mà Bạc Dật Châu từng nói với gia đình, Tống Mẫn Chi luôn lo sợ Hướng Án không thích con trai mình và tình cảm vợ chồng không tốt. Vì vậy, khi thấy mối quan hệ của họ có vẻ không tệ, bà liền giục cô nhanh chóng nghe điện thoại.
Bà đặt đũa xuống và vội vàng nói: “Đi nghe đi, mọi người sẽ đợi con.”
Hướng Án đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô xua tay: “Không cần đâu ạ, mẹ cứ ăn trước đi, con nghe xong sẽ quay lại ngay.”
Tống Mẫn Chi ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng vẫn định đợi cô quay lại rồi cùng ăn.
Hướng Án đi đến ban công phía đông tầng một. Điện thoại trong tay đã đổ chuông một lúc. Cô đẩy cửa bước ra ngoài, nhìn qua lan can thấy cảnh vật trong sân, ngón tay cái phải vuốt nút nghe và đưa điện thoại lên tai.
Bạc Dật Châu lên tiếng từ đầu dây bên kia, giọng nhẹ nhàng: “Không gửi ảnh, gọi điện được không?”
Hướng Án đặt tay lên lan can phía trước. Mấy ngày không gặp, giọng của Bạc Dật Châu còn trầm ấm hơn trong ký ức, rất dễ nghe, ít nhất là khi cô nghe thấy, tai cô cảm thấy ngứa ngáy.
Tay phải cô nắm lấy lan can, ngón cái chà xát nhẹ lên thanh kim loại, che giấu sự áy náy: “Được, có ai bảo không được đâu, em đã ra ngoài nghe rồi mà?”
Bạc Dật Châu đã vào văn phòng, một tay cởi cúc áo vest, anh ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778490/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.