🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trên đĩa là những lát thịt hun khói vừa mới được gắp vào. Bạc Dật Châu cắt thịt bằng dao và nĩa, trả lời cô: “Có một chút.”

Bạc Thiệu Thanh thông minh và biết nói chuyện. Từ nhỏ, cậu đã là đứa trẻ được mọi người yêu mến trong gia đình họ Bạc. Nhưng việc Tống Mẫn Chi và Bạc Hải Đông thường xuyên mời cậu đến nhà ăn cơm quả thật cũng có lý do như Hướng Án đã nói.

“Thiệu Thanh còn nhỏ hơn thằng bé hai tuổi.” Bạc Dật Châu tạm ngừng động tác cắt thịt, sau đó đặt con dao xuống và cầm ly nước bên cạnh, “Nhưng về tính cách, hai người rất giống nhau.”

Hướng Án nhìn anh một lúc, cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng.

Đúng vào cuối tuần, công việc ở Bác An đã được xử lý gần xong, Bạc Dật Châu và Hướng Án định ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày.

Sau bữa ăn không lâu, Bạc Dật Châu lái xe xuống khu nghĩa trang không xa dưới chân núi để viếng mộ, còn Hướng Án ở lại biệt thự chăm sóc hai người lớn tuổi.

 

Cô tìm một phòng làm việc ở tầng ba, xử lý một số công việc. Gần đến giờ ăn trưa, cô rời phòng làm việc và đi về phía phòng ngủ của Tống Mẫn Chi.

Trong biệt thự có người giúp việc, khu nhà bên cạnh còn có nhân viên y tế cư trú, nhưng Hướng Án vẫn không yên tâm, nên muốn đến xem tình hình.

Khi cô đến nơi, Tống Mẫn Chi vừa mới được truyền dịch.

Đó là thuốc kháng viêm. Sau khi ăn sáng xong, Tống Mẫn Chi đã quay về phòng ngủ tiếp, nên thuốc lẽ ra phải được truyền vào buổi sáng giờ mới được truyền.

Hướng Án né sang một bên để cho y tá đẩy xe ra ngoài, sau đó đi vào và khép hờ cánh cửa.

Tống Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn thấy cô: “Sao con lại qua đây?”

Hướng Án nhặt khung ảnh rơi trên sàn, đặt lên bàn sát tường: “Công việc đã xử lý xong, con đến thăm mẹ.”

Sau ba ngày truyền dịch liên tiếp và vừa ngủ một buổi sáng, tinh thần của Tống Mẫn Chi đã khá hơn nhiều.

Bà gọi Hướng Án lại gần, sau đó lấy ra một cái hộp từ ngăn kéo đầu giường.

Chiếc giường trong phòng ngủ rất rộng rãi, Hướng Án ngồi bên cạnh bà, nhìn thấy khi Tống Mẫn Chi lấy hộp ra, trong ngăn kéo còn có một hộp giống hệt như vậy.

Việc Hướng Án đi cùng Bạc Dật Châu đến đây cho thấy cô đã biết về chuyện của nhà họ Bạc. Tống Mẫn Chi nhận thấy ánh mắt của cô, một lúc sau, mí mắt bà hơi cụp xuống, ngón cái của bàn tay không bị truyền dịch nhẹ nhàng v.uốt ve mặt hộp, giải thích: “Cái đó vốn là để dành cho Tĩnh Khang.”

Hướng Án nhìn bà.

Khi nói những lời này, khóe môi bà thoáng hiện một nụ cười rất nhạt,

chốc lát sau, bà ngước mắt nhìn lại Hướng Án, đặt hộp trang sức vào tay cô, xác nhận điều cô đoán: “Khi mẹ kết hôn với cha của Bạc Dật Châu, trong của hồi môn có một viên ngọc hiếm được truyền lại từ gia đình, sau đó mẹ nhờ

Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778497/chuong-63.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 63
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.