Hướng Án vùi mặt vào lòng anh, anh cúi đầu chỉ thấy được phần gáy tóc xù của cô.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của cô, không kìm được, đặt môi lên đỉ.nh đầu cô: “Sao em nhất định phải đợi anh ở đây vậy?”
Giọng anh dịu dàng, hòa với tiếng tuyết rơi, bay vào tai cô.
Hướng Án biết anh không vui, cô siết chặt vòng tay ôm anh chặt hơn, trán cọ nhẹ vào áo khoác của anh, giọng lười biếng: “Đợi anh đấy.”
Bạc Dật Châu lại vuốt nhẹ gáy cô hai lần, rồi nắm tay cô, dẫn cô về biệt thự phía sau.
Bàn tay phải của Hướng Án được anh nắm chặt cho vào túi áo khoác của mình, cô sát bên người anh, vẫn giữ giọng điệu ngái ngủ, dễ thương: “Này, vợ anh nói đã tha thứ cho anh rồi, sao anh không có phản ứng gì hết?”
Tâm trạng u ám cả ngày như bị phá tan bởi mấy câu đùa của cô, Bạc Dật Châu nghiêng mặt nhìn cô vài giây, rồi đưa tay ôm vai cô, kéo cô lại gần hơn, hôn lên đỉ.nh đầu cô.
Giọng anh trầm xuống, hơi khàn, mang chút tiếng cười: “Vậy có được không?”
Hướng Án đối diện với ánh mắt anh, trả lời: “Tạm chấp nhận được.”
Bạc Dật Châu khẽ cong môi, ấn đầu cô xuống, lại hôn lên đỉ.nh đầu cô một lần nữa.
…
Sau hai ngày ở khu nghỉ dưỡng, tối chủ nhật, tin Thành Minh Trung bị tạm giam được truyền đến từ Lâm Huy.
Lúc đó Hướng Án đang nằm trên giường lướt máy tính bảng, Bạc Dật Châu ngồi trên ghế mềm cạnh cửa sổ, hai chân hơi dang ra, cúi đầu nhìn điện thoại.
Sau khi xem qua hai tin tức, Hướng Án nhận thấy anh đang cau mày, cô tắt thông tin trên máy tính bảng, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bạc Dật Châu tắt màn hình, anh đứng dậy khỏi ghế mềm, đi về phía giường.
Tối đó sau khi tắm, Hướng Án không sấy khô tóc, đuôi tóc vẫn còn ướt.
Bạc Dật Châu đi đến bên giường cô nằm, anh nhặt máy sấy trên tủ đầu giường, đỡ cô ngồi thẳng, để cô tựa lưng vào người anh đang đứng bên giường, giúp cô sấy tóc.
Luồng khí nóng của máy sấy thổi vào cổ Hướng Án, khiến cô hơi ngứa, cô đưa tay vuốt nhẹ, nghe người đàn ông đứng sau lưng cô nói: “Thành Minh Trung bị tạm giam rồi.”
Hướng Án hồi tưởng lại, mới nhớ ra Thành Minh Trung là ai: “Bao lâu?” Bạc Dật Châu: “Một tháng.”
Thời hạn tạm giam tối đa là ba mươi bảy ngày, Thành Minh Trung vì vi phạm quy định nên bị phạt ba mươi hai ngày.
Hướng Án nhớ đến cuộc điện thoại tối qua, dù Bạc Dật Châu sấy tóc rất dễ chịu, cô vẫn nhíu mày: “Ông ta còn định đào mộ em trai anh sao?”
Sáng hôm qua khi cô còn chưa tỉnh ngủ, Bạc Dật Châu nhận điện thoại, cô mơ màng nghe thấy.
Ngoài khu mộ dưới chân núi này, nhà họ Bạc còn lập một ngôi mộ công cộng cho Bạc Tĩnh Khang ở ngoại ô phía nam Bắc Thành. Ít người biết rõ vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-ha-co-tuyet-chau-phu-tieu-thap-tam/2778498/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.