Huyện thị cằn cỗi , Lịch Châu cùng biên giới Bình Châu, số dân cư trú ở đây tổng cộng không đến tám trăm hộ , thưa thớt, hoang vắng, thời gian chạng vạng, khói bếp bay lên bốn phía, ngã tư đường không đủ rộng lớn, rất nhiều bụi đất , hai bên đều có nhà gỗ thấp bé, rất hiếm khi thấy có hộ gia đình nào có nhà cao cửa lớn . Đây là điền chủ ,một người có uy tín nhất trong quận hạt, lúc này đây có một lão bá đứng dưới bậc cửa , còn có hai gã gia đinh áo lam quấn vải bông, đều nhìn hướng về một nơi, vẻ mặt lo lắng, hẳn là đang chờ đợi người nào.
Xa xa , một vị nữ tử áo xanh hướng về bên này đi tới, búi tóc bằng tram ngọc, gọn gang sạch sẽ, trên lưng mang thanh trường kiếm, đi dưới ánh chiều tà, cả người giống như khắc một vầng sáng nhu hòa .
Lão bá như gặp được cứu tinh, chắp tay nghênh đón nói: "Cô nương cuối cùng cũng đến ."
Nữ tử ngửa mặt lên đánh giá bức tường cao, thản nhiên cười nói: "Đợi lâu rồi ."
Lão giả bất chấp khách khí, " Tính mệnh người nhà lão phu đều trông cậy vào cô nương cứu vớt, chỉ cần trừ bỏ thứ này, nhất định sẽ hậu lễ ." Thấy nàng trên người chỉ có thanh trường kiếm, nhất thời tỉnh ngộ, hối hận không ngừng, "đáng ra nên gọi bọn họ tới đón cô nương mới phải , cô nương muốn dùng pháp khí gì , bây giờ quay lại lấy chỉ sợ không kịp mất , bằng không cô cứ nói ra,lão phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giua-mua-hoa-roi-gap-lai-nguoi/2502290/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.