Nghi lễ mai táng của bố cô chỉ có người nhà tham gia, hôm đó trời mưa.
Con đường tối mênh mông, xe tới dưới chân nghĩa trang, hơi mù đã dày đặc, núi bị bao bọc trong mànmưa, nghĩa trang trở nên tĩnh lặng nghiêm trang trongsương mù.
Nghi thức không rườm rà, Phổ Hoa tự tay đặt lọ đựngtro xương vào trong bàn thờ, hai tay chắp vào nhau nhắm mắt nguyện cầu, Vĩnh Đạo và công nhân cùng xúc đất, dựng thẳng tấm bia đá.
Văn tự trên bia đã được khắc từ trước, lối chữ lệ mạnh mẽ, trên chỗ kính lập là con gái Diệp Phổ Hoa khắcbên cạnh con rể Thi Vĩnh Đạo.
“Như vậy được chưa?”. Vĩnh Đạo hỏi.
Phổ Hoa gật đầu, im lặng để công nhân sơn từng nét tên họ bằng màu đỏ thẫm.
Xong nghi lễ, mọi người xuống núi trước, họ ở lại một lát trước mộ.
“Em có muốn một mình ở lại một chút không?”. Vĩnh Đạo cầm ô che trên đầu cô.
Phổ Hoa dựa vào anh, hút lấy hơi ấm trên người anh, “Thôi, em không sao”.
Đứng lặng hồi lâu, họ đi ba vòng xung quanh bia mộ, đặt tờ tiền giấy cuối cùng lên giữa mộ, dùng lá xanhbày thành hình tròn.
Phổ Hoa khẽ vuốt nhẹ lên chữ trên bia mộ, lấy chiếc khăn tay, lau một chút màu đỏ thẫm tràn ra trên chữ “Đạo”, cô nói: “Bố, chúng con đi đây, sau này lại tới thăm bố”.
Vĩnh Đạo cúi rạp người xuống chào bức ảnh trên bia đá, bước tới nắm tay Phổ Hoa, đưa cô rời đi.
Trở lại con đường nhỏ, mưa to hơn lúc đến, trên đườngxuống núi, Phổ Hoa dừng lại nhìn cảnh mưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giuong-don-hay-giuong-doi/330259/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.