Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm Quả Quả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.
“Đây chính là toàn bộ câu chuyện?”.
“Ừ”. Phổ Hoa mệt mỏi dựa lên gối, khép mắt nhưng không buồn ngủ, “Đây chính là quá khứ của tôi và anh ấy, những thứ còn nhớ chỉ có vậy”.
Lâm Quả Quả đứng bên cạnh giường vỗ vỗ vai Phổ Hoa, “Đừng nghĩ nhiều quá. Yên tâm tĩnh dưỡng chokhỏe, cả đêm cô không ngủ rồi. Nghỉ chút đi, tôi đi xem Lâm Bác, chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó”.
“Được, cô đi đi”. Phổ Hoa gật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả ra ngoài, khi cửa sắp đóng lại không nhịn được bèn gọi cô ấy lại, “Quả Quả...”.
“Sao vậy?”. Lâm Quả Quả thò đầu vào, trên mặt lộ ra vẻ tiều tụy vì thiếu ngủ nhưng vẫn nở nụ cười ấp áp.
Phổ Hoa chống người lên, vén lọn tóc trước trán khẽnói: “Cảm ơn cô”.
Lâm Quả Quả xua tay, “Cảm ơn cái gì chứ! Nằmxuống đi!”. Nói xong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sau vang lên tiếng Lâm Bác dậy, hai mẹ con mỗi ngườimột câu nói về chuyện trong nhà trẻ, Phổ Hoa nằm trên giường, nhìn ánh mặt trời xuyên qua khe rèm lặnglẽ lắng nghe và quan sát căn phòng nhỏ. Trên bàn viếtbày bức tranh vẽ bằng bút sáp và đồ chơi Ultraman,bút màu được xếp gọn gàng trong hộp, bên cạnh làkhung ảnh, trong ảnh Lâm Bác giành chiến thắng bước lên bục giảng, khuôn mặt đứa trẻ năm tuổi có một vẻtrưởng thành trước tuổi. Trên giá sách phần nhiều làsách của Lâm Quả Quả, chỉ có tầng dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giuong-don-hay-giuong-doi/330261/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.