Sau một khoảng thời gian dài, anh căn bản không thể đảm bảo rắng anh không bị cô làm cho động lòng.
Giống như vừa rồi, sắc mặt của tái nhớt đi sau khi bị rút máu, vào lúc ấy anh cũng.
không biết tại sao tìm mình lại đau, thậm chí đau đến mức trái tim đau nhói.
“Thời gian không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ ngơi đi” Giọng nói của anh trở lại vẻ hờ hững, lạnh lùng như thường ngày.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi xem anh chỗ này còn thiếu thứ gì để tôi bảo ý ta đi chuẩn bị. Tôi đây sẽ quay về”
Cô đi loanh quanh trong phòng bệnh một vòng, rồi lại ra về với nỗi nhớ. Không lâu sau, y tá đến khu hướng dẫn theo sự chỉ đạo của Nghiêm Linh Trang và thay đổi lại tất cả những vật dụng trên giường. Bộ khăn trải giường và chăn lông vũ đầy màu sắc ban đầu đã được thay thế bằng loạt màu xám bạc.
Chiến Hàn Quân nhìn y tá với vẻ nghỉ ngờ: “Giám đốc bảo đổi à?”
Y tá gật đầu: “Giám đốc nói anh không thích những thứ có màu sắc sặc sỡ, sợ anh ngủ không ngon nên đặc biệt yêu cầu chúng tôi đổi lại.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi xuống chiếc chăn bông màu xám bạc, tự hỏi rằng có phải cô là con giun trong bụng anh không? Làm sao mà cô có thể biết được những điều kỳ quặc này của anh chứ?
Khi y tá rời đi, cô còn cười hihi nói với Chiến Hàn Quân: “Chúc anh ngủ ngon mơ đẹp”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Ngay sau khi Nghiêm Linh Trang rời khỏi bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-ba-cua-lai-me-nhe/888186/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.