Kỳ La tiến đến bên cạnh ta.
"Tiểu thư, toàn là lũ ăn cháo đá bát."
Ta gật đầu, khẽ cười.
"Ồ, toàn những kẻ trung thành nhỉ."
"Nhưng hôm nay ta chỉ nói một lần, giờ đây Thôi Diệu ta là chủ mẫu của Thẩm phủ, mọi ăn mặc, chi tiêu của Thẩm phủ đều do ta quản."
"Các ngươi nhớ mở to mắt ra mà nhìn, đừng để một bước sai lầm mà hối hận cả đời."
Đám người dưới đất run rẩy, rối rít đồng thanh đáp dạ.
Đúng lúc đó, Thẩm Hoài An đã mặc xong y phục bước ra.
Hắn nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét.
"Thôi Diệu! Mới ngày đầu mà ngươi đã muốn gây chuyện làm náo loạn cả phủ sao!"
"Đây đều là người làm lâu năm trong phủ, ngươi đừng quá đáng!"
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi làm vẻ ngạc nhiên.
"A? Nhưng Thẩm phủ hiện tại dùng tiền của ta, ta không được phép nói một câu sao?"
"Ngươi có đi kiện lên Hoàng thượng cũng không thắng được đâu."
"Huống chi, bọn họ vô dụng, không ngăn nổi một nha hoàn nhỏ mà để nàng ta vào viện của chủ mẫu, ta không có quyền nói sao?"
Thẩm Hoài An im lặng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Đi nhanh lên, mẫu thân vẫn đang đợi."
Hắn nói với giọng rất nhỏ, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi sân.
Nhìn theo bóng lưng hắn, ta lại nảy ra một ý nghĩ trái luân thường.
Với dáng vẻ như thế này, sao hắn có thể làm Thái tử Thái phó nhỉ?
Vừa bước vào viện của mẫu thân hắn, Kỳ La từ phía sau bước tới thì thầm vào tai ta vài câu.
Ta lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-phu-quan-hoan-thanh-giac-mong/1729371/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.