Hô hấp dần dần bằng phẳng, bàn tay vuốt tóc nàng cũng dừng ở bên cổ.
Kết cục của loại phát tiết này thường là cảm thấy mất mặt, hơn nữa tỉ lệ nghịch với mức độ đau lòng của bạn.
Tâm trạng đau lòng qua đi, gương mặt bỏ nhà trốn đi co rúm lại trở về.
Vu Chu quả thật cảm thấy mất mặt, bởi vì cảnh này diễn đến mấy chương trước, nàng còn đặc biệt thành thục nói với Hướng Vãn, không muốn Tô Xướng nhớ lại mình, giống như một người đàn bà chanh chua.
Sau đó nàng liền như sấm sét biểu diễn một oán phụ cho Hướng Vãn.
Trọng điểm là, oán phụ này của nàng, ngay cả đối tượng oán hận cũng không có, chia tay là nàng nói, hợp tác nàng cũng không từ chối, giải mẫn cảm cũng là suy nghĩ nàng tự hào, người cũng không cả ngày đi tới trước mặt nàng.
Nhưng nói như thế nào nhỉ, Tô Xướng không làm gì sai, nhưng không có nghĩa là cô không xấu, cô xấu ở chỗ, trời sinh sẽ hấp dẫn ánh mắt người ta.
Vu Chu vùi đầu vào vai Hướng Vãn, bởi vì mất mặt, chậm chạp không tìm được biểu cảm tốt.
Quyết định giả vờ làm đà điểu thêm ba phút nữa.
Bởi vì mới khóc, nhiệt độ cơ thể của nàng có hơi cao, xuyên thấu qua lớp áo ngủ mỏng manh cùng Hướng Vãn dính vào nhau, trong khoảng cách hô hấp, Hướng Vãn nghe được nhịp tim cũng không nhẹ nhàng của mình.
Còn có càng hỏng bét, các cả hai mới tắm xong đều không có mặc đồ lót, ngực Vu Chu mềm nhũn dính vào cô nàng, bị hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648801/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.