Tô Xướng lại đi rồi, lần thứ hai.
Lần này Vu Chu nghe được giọng nữ thông minh "đã đóng cửa" rất rõ ràng, bởi vì Tô Xướng không có đóng sầm cửa.
Thậm chí lúc cô đi, còn nhớ rõ động tác tĩnh cầm lấy áo khoác và túi xách cô đặt ở cửa trước.
Giống như một ngày thường, lời tạm biệt không bắt mắt nhất, giống như lúc trước ở chung cô đi làm.
Nhưng Vu Chu biết, cô sẽ không trở về nữa.
Lúc trước đã nói, Vu Chu là một người rất thích tự xét lại, làm một tác giả, nàng cũng hoàn toàn hiểu được ý của Tô Xướng.
Tô Xướng để ý, là trong mỗi một lần lựa chọn của nàng, đều coi Tô Xướng là người có thể tùy ý vứt bỏ.
Nàng bị công kích, lòng tự trọng bị đả kích, nàng không nghĩ tới muốn cùng Tô Xướng cùng nhau đối mặt, mà là, muốn rời xa cô, mỗi một lần.
Giống như Tô Xướng là căn nguyên của mọi tổn thương vậy.
Tâm trạng Tô Xướng có thể hiểu, bởi vì cô cảm thấy, những lời vô vị kia, thật ra cùng lắm là cát trong mắt, là rất khó chịu, là sẽ làm cho người ta canh cánh trong lòng, thậm chí là sẽ làm cho người ta khóc rống lên, thế nhưng, làm sao có thể có người, bởi vì không muốn đối mặt với hạt cát này, lựa chọn không cần mắt nữa chứ?
Nếu như, Tô Xướng là ánh mắt của nàng.
Sự thật chính là, con ngươi trân trọng nhất của nàng cho tới bây giờ cũng không phải là Tô Xướng, Tô Xướng có lẽ, chỉ là mấy sợi lông mi nàng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648838/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.