Cơm no rượu say, các mợ liền vứt chuyện ăn thịt nướng ra sau đầu.
Mấy cậu trên bàn nhiệt tình khó chối từ, Tô Xướng cũng uống mấy chén, Vu Chu có chút tức giận, thiếu chút nữa nóng nảy với cậu cả.
Dạ dày Tô Xướng không tốt, Tết Âm Lịch vất vả lắm mới về nhà nghỉ ngơi vài ngày, sao còn có thói quen uống rượu xấu như vậy.
Nhưng nàng cũng không thật sự trở mặt nổi giận, chỉ sớm kết thúc bữa cơm, ngồi trên sô pha chơi điện thoại, hờn dỗi.
Bà Triệu hiểu tính nàng nhất, thấy nàng không nói lời nào, liền biết là không vui, đi qua vỗ vỗ lưng nàng một cái: "Tết nhất!"
"Phiền nhất là nghe Tết nhất."
Còn tốt hơn kim bài miễn tử. Giống như thần chú gì đó, giống như sau khi nghe được liền lập tức cười nở hoa, nếu không chính là không hiểu chuyện. Vậy có thể bảo người lớn hiểu chút chuyện hay không.
"Cậu đang nhìn kìa." Bà Triệu lại lấy đũa đánh vào vai nàng một cái.
Vu Chu liếc một cái, cậu cả phun mùi rượu tới nàng, vô lại cười: "Ai nha, có hai ly à, có cái gì mà không thể uống, vui vẻ."
"Đúng đúng đúng, vui vẻ, dô một cái." Cậu út thấy cậu cả đã say, sợ đổ thêm dầu vào lửa, vội vàng giơ ly cụng với ông ấy.
Tô Xướng đứng dậy, bước chân đi tới, đến trước mặt nàng cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn sô pha: "Chị không uống nữa, không giận nữa, nhé?"
"Lúc trước chị còn nói, có thể không uống thì không uống." Vu Chu cảm thấy mình có chút già mồm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giup-toi-vo-vo-that-tieu-hoang-thuc/2648856/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.