Lưu Đan sau khi cho tách café và một ít trái cây lên mâm cô mang vào trong cho Minh Hạo, vừa bước tới trước cửa phòng, cô giật mình đánh rơi cả chiếc mâm xuống sàn nhà khi nhìn thấy những bí mật mà cô cố tình chôn giấu bấy lâu nay đã bị anh phát hiện.
Minh Hạo ngước mặt lên nhìn Lưu Đan với ánh mắt tràn đầy lòng hận thù, đôi mắt anh đỏ hoe như có hai ngọn lữa đang phừng phựt cháy và ngày càng lan rộng khắp cả cơ thể.
Nỗi đau quá lớn dường như làm cho Minh Hạo không thể kiềm chế thêm được nữa, nhìn thấy Lưu Đan là lòng anh lại quặng thắt đau, anh không nói gì đứng dậy thẳng tay quăng những tấm ảnh cùng chiếc nhẫn xuống sàn nhà rồi mạnh mẽ bước đi.
Lưu Đan vội chạy theo Minh Hạo nắm lấy tay anh.
_Minh Hạo, anh hãy nghe em giải thích
_Bỏ tay ra
Minh Hạo lạnh lùng.
Lưu Đan quỳ xuống chân Minh Hạo khóc lóc.
_Em xin anh mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đi Minh Hạo
_Tôi nói cô bỏ tay ra
Minh Hạo to tiếng quát.
Tiếng khóc Lưu Đan càng lớn hơn, cô vẫn nắm chặt lấy tay Minh Hạo.
_Em xin anh đừng đi, hãy nghe em giải thích một lần thôi
Minh Hạo tức tói vung tay đẩy Lưu Đan ra khỏi người mình quát lớn.
_Suốt thời gian qua cô lừa dối tôi như vậy chưa đủ hay sao mà còn muốn giải thích, tôi ghê sợ con người cô, tôi không ngờ lòng dạ cô lại độc ác đến thế
Lưu Đan nói trong tiếng khóc nức nỡ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/goc-khuat-so-phan/2614239/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.