Ngồi một lúc, Bạch Ân liền thấy hoa mắt chóng mặt, ông được người dẫn ra khỏi bệnh viện, tiêm một mũi an thần.
Sau khi Bạch Ân tỉnh lại, Bạch lão gia tử bảo ông dọn ra khỏi tổ trạch, bảo ông thực mất mặt, đáng xấu hổ. Bạch Ân cũng không muốn lúc mình phát bệnh cũng phải nhìn gương mặt buồn nôn của Bạch lão gia tử, nên liền chọn một ngôi nhà gần trung tâm thành phố.
Không biết Bạch Nhuận Trạch nghĩ gì, Bạch Ân rời nhà vì dưỡng bệnh, nó lại dắt người tới.
Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, dù sao thì ông tự nhận mình không phải người cha tốt, cũng không thân thiết với Bạch Nhuận Trạch, Bạch Nhuận Trạch thấy ông chỉ muốn trốn, sao còn chủ động tới.
Bỗng dưng xun xoe, chắc chắn có vấn đề.
“Con tới làm gì?” Bạch Ân hỏi.
Bạch Nhuận Trạch ngáp một cái: “Trong khoảng thời gian năm mới này, con ở đây.”
“Vì sao?” Bạch Ân càng không hiểu.
Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy đằng nào cũng không lừa được Bạch tiên sinh, liền nói: “Bên nhà có Bạch Thần Mộ.”
“Cậu ấy là gia chủ, sống trong tổ trạch là chuyện bình thường.” Bạch Ân nói.
“Không, cha, ngài hiểu lầm.” Bạch Nhuận Trạch nghiêm túc nói: “Con so sánh ngài và Bạch Thần Mộ, cảm thấy ghét anh ta hơn, thế nên mới tới chỗ cha tị nạn.”
Bạch Ân: “…”
Candy ra vẻ thông minh: “Trạch thiếu gia, nếu ngài đã ghét hai người đó thế, sao không mua một căn nhà mới.”
Bạch Nhuận Trạch nói: “Mua phòng ở nước J phải nộp thuế hàng năm, đến giấy căn cước ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1782947/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.