Trịnh Hòa đang ngủ thì bị lay tỉnh, đầu cậu đau nhói từng hồi, giọng cũng không rõ ràng: “Bạch tiên sinh tới sao?”
A Long thở dài: “Trịnh ca, dậy thôi, có việc.”
Trịnh Hòa đỡ đầu, hỏi: “Việc gì thế? Chị Phương đâu?”
“Chị Phương vừa đi, em gọi điện bảo chị ấy quay về đây rồi.” A Long nói, “Phía đoàn làm phim có một rắc rối nhỏ, giờ chúng ta qua xem thế nào.”
“A, ” Trịnh Hòa đã đỡ hơn nhiều, tuy vẫn khó chịu nhưng không còn cảm giác say say nữa. Cậu đi giày, dường như cảm thấy không thật chân lắm mà gõ gõ phần mũi giày một chút, rồi mới khó khăn đứng dậy.
A Long vội dìu cậu, kể lại đầu đuôi sự việc trong lúc xuống lầu.
Kịch bản có một màn là nhân vật của Trịnh Hòa bị viên đạn của lũ giặc xẹt qua, ngực có một vết rách lớn. Lúc đọc kịch bản cậu không để ý, thử trang cũng không liên tưởng đến cảnh đó nên lúc up ảnh lên weibo, tổ phục trang mới ngớ ra nhìn bộ quần áo không giống nguyên kịch và phần bình luận bên dưới, cuối cùng đổ hết trách nhiệm lên cô nàng cùng tổ, muốn sa thải cô. Cô giận quá, lại nghĩ đằng nào cũng bị đuổi việc liền muốn kéo Trịnh Hòa ra phân xử, nên mới làm lớn chuyện.
Trịnh Hòa nghe vậy liền cảm thấy đau đầu.
Chuyện này lỗi lớn nằm ở cậu, nhưng bình thường, trong lúc diễn viên thử trang, cần phải có người trong tổ phục trang ở cạnh để để có gì còn sửa, họ ngại phiền nên mới lơ là Trịnh Hòa, chẳng nhẽ để cậu một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/1783415/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.