Qua giờ nghỉ trưa, đạo diễn Vi nhìn sắc trời, mặt nhăn lại thành một cục: “Trời muốn mưa.”
Trịnh Hòa không ngủ trưa. Cậu vừa lên cái giường gạch thì thấy một con sâu béo múp bò qua trước mắt mình. Trịnh Hòa không sợ sâu, vậy nên cậu tò mò dõi theo xem nó bò đến chỗ nào.
Con sâu này cũng kỳ thật. Những con khác chỉ cắm cúi bò thẳng, nó đi được một đoạn thì dừng, nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục lên đường, mà đường bò cũng xiên xiên xẹo xẹo như người say rượu. Trịnh Hòa buồn cười, đưa tay chọt chọt mông nó, không đụng tới thì không sao, vừa chọc thì nó cứ như bị thông cúc, hoảng hốt lao đi, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã vượt quá chiều dài cánh tay Trịnh Hòa có thể vươn tới, sau đó cuộn lại thành một quả cầu, lăn tới chăn của cô bé bên cạnh.
Trịnh Hòa có thể tưởng tượng được chút nữa cô bé sẽ thét lên thất thanh thế nào. Cơn buồn ngủ bay biến, cậu cầm theo di động, ra ngoài đi loanh quanh xem có bắt được tín hiệu không để gọi điện cho Bạch tiên sinh.
Sự thực chứng minh rằng, di động của cậu còn không tốt bằng Nokia. Cậu sắp trèo lên cây đến nơi rồi mà chút tín hiệu đều không có, đành thất vọng đi về, chợt, cậu nghe thấy tiếng đạo diễn Vi lầu bầu.
“Cũng có thể, ” Trịnh Hòa ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Nãy tôi mới thấy tổ quay phim trước lúc ăn cơm đã làm tốt công tác chống thấm nước, không biết chiều quay phim có mưa không.”
Đạo diễn Vi gật đầu: “Sân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-cau-nghe-si-ngay-ngoc-dang-yeu/304891/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.