Mạnh Hoài Trạch mở mắt nhìn Ô Nhạc nằm bên cạnh, bóng tối đã giấu đi một số chi tiết, khắc họa lên đường nét sắc sảo trên gương mặt anh tuấn của hắn.
Chỗ nào cũng đều như sự hoàn mỹ nhất của tạo hóa, đẹp đến mức không như không phải nhân vật thuộc về cõi phàm trần.
Mạnh Hoài Trạch nhìn đến mất hồn, yêu quái trước mắt bỗng cất lời:
"Nhìn cái gì?"
Mạnh Hoài Trạch không biết bị cái gì làm mê hoặc đầu óc, thế mà lại thấp giọng nói:
"Lúc nãy, ta nói yêu lực của ngươi hồi phục kha khá rồi, ngươi không phản bác..."
Ô Nhạc lười biếng ừ một tiếng.
"Vậy ngươi..." – Mạnh Hoài Trạch hơi căng thẳng nhưng vẫn nhìn Ô Nhạc nói.
"Có phải ngươi...!chuẩn bị lấy nội đan về rồi không?"
Ô Nhạc buông cánh tay đang ôm Mạnh Hoài Trạch ra rồi co lại chống đầu lên, mở mắt ra, đôi mắt màu kim phát sáng nhẹ trong đêm, nhìn Mạnh Hoài Trạch từ trên cao xuống.
Mạnh Hoài Trạch hơi chột dạ, đang định nói gì đó thì nghe Ô Nhạc lười biếng nói:
"Đúng thế."
Cánh tay Mạnh Hoài Trạch co rúm, mặt trắng bệch nhanh chóng, chàng mím đôi môi tái nhợt nhìn Mạnh Hoài Trạch "oh" khan một tiếng.
Hồi lâu sau chàng mới giống như hoàn hồn nằm ngay ngắn trở lại nhắm chặt mắt, nhưng lông mi vẫn đang hơi run rẩy.
Mạnh Hoài Trạch vui quá hóa buồn, không biết lúc nãy bị cái gì dẫn dắt mà lại chủ động hỏi Ô Nhạc về chuyện nội đang như đang tìm cái chết.
Có lẽ chàng không nhắc đến thì Ô Nhạc đã quên rồi kìa.
Chàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-quang-doi-con-lai/1256856/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.