Yến Đường khom người trên chiếc bàn gỗ dài. Mùi thơm ấm áp của gỗ tự nhiên thấm qua lớp khăn trải, len lỏi vào khứu giác cô.
Tống Úc áp sát sau lưng, tay nâng cằm cô quay lại để trao nụ hôn nồng nàn – hương vị ngọt ngào từ lớp kem bánh và vị đắng nhẹ của bột chocolate vẫn còn đọng trên môi.
Bay hạng nhất có cái lợi là được nghỉ ngơi thoải mái, cộng thêm năng lượng dồi dào của Tống Úc khiến anh chẳng hề mệt mỏi trong không gian riêng tư này.
Cơn gió thảo nguyên lùa qua khiến Yến Đường co rúm người, vô thức tìm hơi ấm từ cơ thể anh. Tiếng gầm xa xa vọng lại khiến bản năng sinh tồn trong cô trỗi dậy.
“Đó… có phải tiếng sư tử không?” Giọng cô đầy lo lắng.
“Đúng rồi em yêu, là sư tử đấy.”
Anh trả lời bằng giọng trầm ấm, những ngón tay vẫn nhẹ nhàng khám phá làn da cô, hoàn toàn bình thản trước âm thanh ngoài kia.
“Anh cởi váy ngủ của em nhé?”
Tâm trí Yến Đường vẫn đang bị tiếng gầm đe dọa: “Nghe rất xa… nhưng liệu chúng có tới đây không? Sư tử chạy nhanh lắm…”
“Có lẽ chú sư tử ấy đang tìm cô dâu của mình đấy.”
Không nhận được sự đồng ý, Tống Úc cắn nhẹ vào vai cô. Khi nghe tiếng rên khẽ vì đau, anh lại dịu dàng li3m vết cắn như mèo lớn an ủi.
Ngoài thảo nguyên, tiếng gầm gừ của thú hoang vẫn thi thoảng vang lên xen lẫn tiếng bước chân nặng nề đạp trên cỏ.
Thấy vợ quá căng thẳng, Tống Úc ôm bổng cô lên bằng một tay rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gui-thien-than-nho-bach-nhat-mong-duong/2545911/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.