Mẹ Thẩm cũng không hỏi Thịnh Tường muốn lấy đi làm gì, bà ấy chỉ nghĩ đó là chút vui thú của đôi tình nhân trẻ.
Bà ấy cụp mắt suy nghĩ vài giây: “Cháu nói hình này hả, hồi xưa chụp cho hai anh em nó bác có rửa mấy tấm, trong quyển album của hai đứa đều có, bác với ba nó cũng giữ một tấm, tấm còn lại…”
Mẹ Thẩm vẫn đang cố nhớ lại, tốc độ nói của Thẩm Ngôn Lễ cực nhanh, anh không hề do dự mà giành trả lời trước: “Mẹ, hết ảnh dư rồi, hình sao lưu ở đâu ra.”
Dứt lời, anh nhìn Thịnh Tường, ghé sát bên tai cô rồi thấp giọng nói: “Xem thôi được rồi, em còn muốn mang đi đúng không Thịnh Tường, em khăng khăng muốn lấy thứ này làm gì?”
Bấy giờ Thịnh Tường cũng không chịu lùi bước, lập tức hỏi vặn lại: “Em thấy mới lạ không được hả, vậy em hỏi anh, sao anh tỏ vẻ cự nự thế?”
Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ điều qua tiếng lại.
Thẩm Ngôn Khai nhìn Thịnh Tường, làm như vô tình nói: “Phòng sách trong phòng tôi có máy in, có thể copy ảnh.”
Mắt mẹ Thẩm sáng bừng, bà ấy là người phản ứng nhanh nhất: “Như vậy không phải tốt hơn sao! Con in giúp chị dâu đi, một tấm không đủ thì chọn thêm mấy tấm nữa, nếu còn chưa đủ thì in luôn cả quyển album.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy thì híp mắt, liếc sang cảnh cáo cậu em.
Còn Thẩm Ngôn Khai sau khi đón nhận lời cảnh cáo vẫn thản nhiên như không, nhìn thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-canh-xuong-the-gioi-cua-em/1607713/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.