Từ Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hòa quay về, có lẽ vì mải mê chơi tuyết đến nghiện nên Thịnh Tường về nhà đã bắt đầu phát sốt, cả người mệt lả không còn sức lực.
Thật ra hai người không những viết chữ trên nền tuyết mà Thịnh Tường còn vùi mặt vào trận chiến trong đống tuyết.
Nhân lúc mấy hôm nay không có chuyến bay nào, cô làm ổ nghỉ ngơi ở trong phòng, không đi đâu cả.
Thẩm Ngôn Lễ không yên lòng bèn mời bác sĩ gia đình tới, đợi khi truyền nước muối, Thịnh Tường mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô mơ màng cảm thấy mình được ôm vào vòng tay của ai đó.
Bộ não chết máy một lúc, Thịnh Tường khẽ cong người, nhanh chóng nhích đến gần đằng sau khiến cô xác nhận suy đoán của mình.
“Anh làm gì vậy…” Giọng cô ồm ồm xuyên qua tấm chăn: “Em bị sốt, anh đừng đến gần quá.”
Thịnh Tường vốn muốn chia phòng ra ngủ, anh sẽ ngủ ở phòng dành cho khách nhưng vì tối nào anh cũng bồn chồn không yên, muốn đến gần cô hết lần này đến lần khác.
Giống như bây giờ.
Thẩm Ngôn Lễ ngoảnh mặt làm ngơ, siết cô chặt hơn: “Em sốt thì sao, nó đâu thể lây sang cho anh.”
Không sao cả, lúc này anh như một cái lò đang cháy, sấy khô Thịnh Tường khiến cô khó chịu vô cùng.
Trong lúc choáng váng, cô vô thức hít không khí trong lành bên ngoài chăn, nhấc một góc nhỏ của tấm chăn lên.
Nãy giờ Thẩm Ngôn Lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-canh-xuong-the-gioi-cua-em/1607717/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.