Chiếc áo khoác phủ xuống kia có màu đen, mang theo mùi cơ thể của Thẩm Ngôn Lễ, để lộ hơi thở tràn trề sức sống đặc trưng của một thiếu niên trẻ, vừa thân quen vừa thoải mái.
Mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng đọng lại, quanh quẩn bên chóp mũi cô.
Trên áo khoác vẫn còn giữ lại một chút nhiệt độ cơ thể của anh, từ từ xuyên qua lớp quần áo truyền đến, vô cùng ấm áp.
Lúc này bầu không khí xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ, mặc dù hai người không lên tiếng nhưng mọi cử động đều bị phóng đại đến vô hạn, các giác quan trở nên vô cùng rõ ràng.
Tầm mắt của Thịnh Tường bị ngăn cản, cô không thể nhìn thấy người khác, chỉ có thể dựa vào tiếng hô hấp để xác định vị trí hiện giờ của Thẩm Ngôn Lễ.
Động tác trên tay anh vẫn không dừng lại, nhận thấy cô hơi run rẩy nên anh lại mạnh tay thêm chút, cách một lớp quần áo ấn lên người cô, tiện thể quấn chặt người cô lại.
Trước mắt là một thế giới mờ tối, tiếng hít thở của hai người cũng hòa quyện vào nhau. Thịnh Tường cảm thấy hơi khó thở, cô hơi vùng vẫy, ló mặt ra từ khe hở bên hông áo khoác.
Bởi vì bị dồn ép một hồi nên mấy sợi tóc ẩm ướt của cô hơi lộn xộn một chút, trên khuôn mặt trắng như sứ phủ một lớp phấn hồng nhàn nhạt.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không nhìn cô, anh hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang siết chặt lấy quần áo của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-canh-xuong-the-gioi-cua-em/1607898/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.