Ánh đèn nhàn nhạt bao phủ lấy căn phòng trúc thanh nhã, khiến cho cách bài trí vừa đơn giản vừa trang nhã ở bên trong hiện lên trước mặt người khác: Hé ra một bàn đọc sách mộc mạc, một cái ghế dựa bằng trúc.
Mặc một trường sam màu Nguyệt Nha*( áo dài màu vàng nhạt của nam ngày xưa),ngồi ngay ngắn ở ghế trên Phạm Dương Triệt nhìn Phó Vân Kiệt ở trước mắt không có một chút ý tứ hối cải, vẻ mặt lại còn si mê nhìn mình khiến cho hắn chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng: Trước kia chỉ nghe nói nữ tử tắm rửa bị hái hoa tặc nhìn trộm, chưa từng có nghĩ đến một ngày mình tắm rửa cũng có người tới nhìn trộm. Bất quá, nếu Phó Vân Kiệt ngay cả chuyện tự mình gả cho người khác đều làm được, thì chuyện nhìn trộm này cũng không có cái gì kỳ quái. Hơn nữa, bảo hắn mở miệng chất vấn y vì sao nhìn trộm mình tắm rửa, da mặt mỏng như hắn thật đúng là không mở miệng được. Cho dù hắn có mở miệng hỏi, không cần nghĩ cũng biết sẽ nhận được một đống lời lẽ hoang đường. Dọc đường hồi kinh, hắn thực không ít lần nghe y nói vô số lời giả dối vì có thể danh chính ngôn thuận kề cận chính mình.
Cuối cùng Phạm Dương Triệt quyết định không chất vấn chuyện nhìn trộm nữa, mà hỏi thẳng vấn đề mình quan tâm nhất, giọng nói lạnh lùng mang theo chút tức giận nhè nhẹ đánh vỡ bầu không khí trầm mặc:“Vân Kiệt, đã muộn thế này ngươi có chuyện gì không?”
Vốn trong đầu còn đang bịa đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-guc-te-tuong/1266288/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.