Bành Nguyện và Tô Bối Bối ra cổng trường lấy đồ ăn, trên bàn chỉ còn lại Giang Hoài Tự và Nam Tường.
Khi cánh cửa kính mở ra, luồng không khí lạnh bên ngoài len qua khe cửa thổi vào. Nam Tường bỗng thấy bụng đau quặn, cô hít sâu một hơi, ngón chân hơi co lại, chiếc chăn mỏng đắp trên chân cũng rơi xuống đất.
Giang Hoài Tự cúi xuống nhặt giúp. Khi cúi người, vô tình liếc mắt thấy một vết đỏ sẫm thấm trên tấm chăn màu be nhạt, nổi bật đến chói mắt.
Cậu sững người, quay sang hỏi Nam Tường: “Cậu chảy máu mũi à?”
Thấy mặt cô không dính gì, thậm chí còn hơi tái, Giang Hoài Tự nuốt khan, rõ ràng có chút hoảng loạn, dè dặt hỏi: “Đến tháng à?”
Nam Tường vội giật lấy tấm chăn, khuôn mặt không giấu được vẻ xấu hổ: “Ừ, chắc do áp lực quá, nên đến sớm.”
“Vậy… cậu có muốn đi rửa chút không…” Giang Hoài Tự lần đầu gặp tình huống thế này, lúng túng đến luống cuống, sợ mình lỡ lời: “À à xin lỗi, tôi không rành lắm.”
“Cậu xin lỗi gì chứ.” Nam Tường bất lực nói.
“Cậu thật sự không đi à?” Cậu hỏi.
Nam Tường thở dài: “Chắc dính cả vào quần rồi, tôi đang tính xem nên đứng dậy kiểu gì.”
Giang Hoài Tự đưa tay với lấy chiếc áo khoác vắt sau ghế choàng lên người Nam Tường. Áo của cậu rộng, ít nhất cũng che được gần hết.
“Cậu có quần dự phòng không?” Cậu hỏi.
Nam Tường gật đầu: “Trong túi có mang theo quần thể dục dự phòng.”
“À đúng rồi, trong túi tôi có áo hoodie, cậu mặc tạm cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776877/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.