🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bành Nguyện và Tô Bối Bối ra cổng trường lấy đồ ăn, trên bàn chỉ còn lại Giang Hoài Tự và Nam Tường.

Khi cánh cửa kính mở ra, luồng không khí lạnh bên ngoài len qua khe cửa thổi vào. Nam Tường bỗng thấy bụng đau quặn, cô hít sâu một hơi, ngón chân hơi co lại, chiếc chăn mỏng đắp trên chân cũng rơi xuống đất.

Giang Hoài Tự cúi xuống nhặt giúp. Khi cúi người, vô tình liếc mắt thấy một vết đỏ sẫm thấm trên tấm chăn màu be nhạt, nổi bật đến chói mắt.

Cậu sững người, quay sang hỏi Nam Tường: “Cậu chảy máu mũi à?”

Thấy mặt cô không dính gì, thậm chí còn hơi tái, Giang Hoài Tự nuốt khan, rõ ràng có chút hoảng loạn, dè dặt hỏi: “Đến tháng à?”

Nam Tường vội giật lấy tấm chăn, khuôn mặt không giấu được vẻ xấu hổ: “Ừ, chắc do áp lực quá, nên đến sớm.”

“Vậy… cậu có muốn đi rửa chút không…” Giang Hoài Tự lần đầu gặp tình huống thế này, lúng túng đến luống cuống, sợ mình lỡ lời: “À à xin lỗi, tôi không rành lắm.”

“Cậu xin lỗi gì chứ.” Nam Tường bất lực nói.

“Cậu thật sự không đi à?” Cậu hỏi.

Nam Tường thở dài: “Chắc dính cả vào quần rồi, tôi đang tính xem nên đứng dậy kiểu gì.”

Giang Hoài Tự đưa tay với lấy chiếc áo khoác vắt sau ghế choàng lên người Nam Tường. Áo của cậu rộng, ít nhất cũng che được gần hết.

“Cậu có quần dự phòng không?” Cậu hỏi.

Nam Tường gật đầu: “Trong túi có mang theo quần thể dục dự phòng.”

“À đúng rồi, trong túi tôi có áo hoodie, cậu mặc tạm cũng được.” Giang Hoài Tự lấy áo dúi vào tay cô, thấy cô vẫn có vẻ lưỡng lự, liền hỏi: “Còn cần gì nữa không?”

Dưới ánh mắt chăm chú như đang “lắng nghe chỉ thị” của Giang Hoài Tự, Nam Tường nuốt nước bọt: “Còn một thứ quan trọng nhất.”

Thôi kệ, cô không có khái niệm xấu hổ vì kinh nguyệt.

Nam Tường nhắm mắt, không do dự nữa, dứt khoát nói: “Lát nữa đợi Bối Bối về, nhờ cậu ấy mua băng vệ sinh rồi đưa giúp tôi vào nhé.”

…………

Mười phút sau, Nam Tường bước ra sau khi dọn dẹp xong, đã thay quần thể dục, trên người mặc áo hoodie của cậu, bên ngoài khoác thêm cả áo khoác của cậu.

Vừa về đến bàn, Tô Bối Bối đã nhìn cô với ánh mắt trêu chọc: “Giờ trông cậu chẳng khác gì một phiên bản mini của Giang Hoài Tự.”

Chiếc áo rộng thùng thình lại bất ngờ hợp với Nam Tường. Tóc cô hơi rối, vài lọn rũ xuống lười biếng tạo nên một vẻ thảnh thơi rất riêng.

Kiểu gì cũng đẹp, đúng là nhan sắc có thể cân mọi thứ.

“Nhưng áo trên cũng bị dính à? Sao ngay cả áo cũng đổi luôn vậy?” Tô Bối Bối vừa nhìn vừa hỏi.

Nam Tường hiếm khi tỏ vẻ ngại ngùng: “Không hẳn, chỉ là thấy áo cậu ấy đẹp quá.”

Thơm thơm nữa, cô không cưỡng lại được, mặc thử một chút… rồi lười chẳng muốn thay ra. Cô không tiện nói ra, thực ra cô còn hứng thú hơn với chiếc áo lông mohair mềm mịn mà cậu đang mặc.

Có lẽ ánh mắt cô quá nóng bỏng, khiến Giang Hoài Tự mất tự nhiên. Cậu kéo cổ áo, giọng đầy ngụ ý: “Cậu không định đòi cả cái tôi đang mặc chứ?”

Tô Bối Bối ghé sát, thì thầm vào tai Nam Tường, cười khúc khích: “Tớ nghi cậu chỉ muốn lột sạch cậu ấy thôi.”

Nam Tường cũng thì thầm đáp: “Tôi chỉ thấy trông có vẻ sờ rất thích thôi mà.”

Tô Bối Bối cười càng dữ hơn: “Hay là thử ôm đi, biết đâu ôm còn đã tay hơn mặc.”

Nam Tường giật mình, thầm nghĩ: Cậu làm sao biết được tớ vừa nghĩ y chang vậy?

Xem ra, không chỉ mình cô là đầu óc không trong sáng.

…………….

Cửa kính bật mở, Bành Nguyện quay lại trong bộ dạng phong trần, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ đồ ăn, thở hổn hển vừa than thở: “Gì thế, sao tự nhiên gọi Bối Bối đi? Bao nhiêu đồ bắt mình vác hết, quá phi nhân đạo rồi!”

Vừa nói, cậu vừa định kéo chiếc chăn bỏ trống bên cạnh để đắp, liền bị Nam Tường ngăn lại ngay: “Đừng, trên đó có máu.”

Bành Nguyện còn chưa kịp phản ứng: “Máu gì? Máu của ai?”

Cậu ta lập tức kéo Giang Hoài Tự dậy khỏi ghế, lật tới lật lui kiểm tra, suýt thì khóc: “Hoài Tự, cậu bị bệnh gì nghiêm trọng à?”

“Không phải, là của tớ.” Nam Tường ngượng ngùng, buộc phải lên tiếng: “Đến kỳ không cẩn thận dính máu thôi.”

“À à, ra vậy.” Biết Giang Hoài Tự không sao, Bành Nguyện thở phào, hơi ngơ ngác rồi lén lút vờ kiểm tra thêm vài cái cho bớt quê.

Giang Hoài Tự hất tay cậu ra: “Đừng có giở trò lưu manh.”

Bành Nguyện gào lên đầy khoa trương: “Tụi mình còn tắm chung rồi cơ mà, có gì mà tôi chưa thấy chứ?”

“Hai người còn tắm cùng á? Bi.ến th.ái thật đấy.” Tô Bối Bối há hốc.

“Hồi huấn luyện quân sự ấy, bình thường cậu ấy bọc kín mít.” Bành Nguyện bĩu môi đùa cợt: “Cậu biết đấy, người ta đâu phải ai cũng chạm vào được đâu, quý như vàng ấy.”

“Thế dáng người cậu ấy thế nào?” Tô Bối Bối hỏi với vẻ đầy ẩn ý.

Bành Nguyện lập tức đổi sắc mặt, lưỡng lự: “Cậu tò mò thân hình cậu ấy làm gì?”

“Tớ chỉ đang hỏi thay cho Nam Nam…” Chưa kịp nói hết đã bị Nam Tường lườm một cái, Tô Bối Bối chớp mắt, đổi lời ngay: “À không, là hỏi thay bạn gái tương lai của cậu ấy cơ.”

Bành Nguyện lại tươi tỉnh, mặt mũi gian tà, tưởng mình hạ giọng rồi, nhưng thật ra cả bàn đều nghe rõ mồn một.

“To lắm.”

………….

“M* nó.” Giang Hoài Tự khẽ chửi một câu.

Đồ ăn đặt là pizza, vừa mở hộp ra, mùi phô mai cháy cạnh quyện với hương thịt đậm đà ập vào mặt khiến ai nấy bụng dạ réo ùng ục, nước miếng suýt rơi.

Chỉ có điều đồ uống lại là coca lạnh. Nam Tường còn đang do dự, vừa cắm ống hút định uống thì Giang Hoài Tự đã đẩy qua cho cô một cốc chè đậu đỏ nóng, hương ngọt dịu lan trong không khí, ấm áp vô cùng.

“Vừa mới mua đấy, tranh thủ còn nóng mà uống.” Giọng cậu nhẹ nhàng.

“Cảm ơn.” Nam Tường nhỏ giọng khi nhận lấy cốc chè.

“Ô hô hô, cậu biết đường ghê ha.” Bành Nguyện dùng cùi chỏ thúc vào Giang Hoài Tự.

Vừa nói cậu vừa nhai một miếng pizza to tướng, miệng đầy nhóc, giọng ngậm ngùi: “Mà sao hai chị em thân thiết các cậu lại cùng rơi vào những ngày ấy thế?”

Nam Tường lập tức nắm được trọng điểm, ngẩng đầu: “Sao cậu biết Bối Bối đến ngày khi nào?”

Bành Nguyện nghẹn lời.

Tô Bối Bối đỏ mặt.

Nam Tường nhíu mày, hai người này rõ ràng có gì mờ ám.

“Hả?” Giang Hoài Tự rõ ràng đang nghĩ đâu đâu, ngẩng lên nhìn Bối Bối: “Vậy lúc nãy không phải cậu bảo tôi đi mua sao?”

Cậu có biết tôi hoang mang đến mức nào không…

“Ra là cậu mua hả?” Nam Tường ngạc nhiên, thảo nào lúc nãy là một cô gái lạ đem vào.

Cô lẩm bẩm: “Tôi bảo sao mà nhiều thế, loại gì cũng có.”

“Tôi đâu có biết cậu dùng loại nào đâu…” Giang Hoài Tự bất lực.

Ai mà biết được cảnh cậu xách cả rổ băng vệ sinh trông giống bi.ến th.ái cỡ nào.

Càng không muốn gặp người quen thì càng dễ đụng mặt người quen, đó chính là định luật Murphy.

Vừa nãy trong cửa hàng tiện lợi, cậu còn chạm mặt mấy nam sinh lớp khác thường hay đá bóng cùng, chúng nó nháy mắt liên tục hỏi có phải mua cho bạn gái không.

Giá mà thật sự là bạn gái thì tốt biết mấy…

Lúc tính tiền, cậu lại gặp Hà Tuấn Dương, người vừa hỏi có phải mua cho Nam Tường không, vừa luyên thuyên đủ chuyện kiểu “con trai lớn rồi giữ chẳng được”…

“Thế chẳng phải là cơ hội để cậu ghi điểm còn gì.” Tô Bối Bối chớp mắt đầy ngụ ý.

Bành Nguyện cũng hùa theo, giọng đầy ẩn ý, hạ thấp xuống: “Làm nhiều quen tay, rồi có ngày cậu sẽ biết cậu ấy thường dùng loại nào thôi.”

“Cảm ơn mấy cậu nhiều.” Giang Hoài Tự hơi nhếch môi cười khổ.

“Đừng khách sáo, đây là lời chúc phúc từ ba dành cho cậu.” Bành Nguyện vỗ vai cậu nghiêm túc.

“Hơ.” Giang Hoài Tự chậm rãi nhếch môi, giọng lười biếng nhưng đầy khiêu khích: “Thế sao cậu lại biết Bối Bối cũng đến kỳ?”

Quả nhiên, Bành Nguyện im bặt.

………….

Vừa nhắc đến Hà Tuấn Dương thì hắn và nhóm bạn đã đi ngang qua.

Hắn liếc nhìn Nam Tường bĩu môi, rồi như khỉ con bám lên người Giang Hoài Tự: “Vậy là cậu thật sự bỏ rơi tớ rồi hả?”

Ngồi cùng bàn với mỹ nữ là nghiện luôn rồi, hai tuần liền cũng chẳng thấy chán.

Giang Hoài Tự lần lượt gỡ từng ngón tay hắn ta ra, lạnh nhạt: “Tớ ký hợp đồng trói buộc với cậu bao giờ?”

“Lạnh lùng thế à?” Hà Tuấn Dương càng siết chặt cổ cậu hơn: “Cậu quên hồi trước hai ta cùng nhau ôn thi, thức đêm rồi hả? Lúc đó cậu ngoài tớ ra ai cũng lười nói chuyện, ngay cả Bành Nguyện còn không tìm nổi cậu nữa kìa.”

Bành Nguyện đẩy Hà Tuấn Dương một cái: “Tránh ra tránh ra, che hết ánh sáng rồi, vướng tay vướng chân quá.”

“Ăn miếng pizza mà cũng cần ánh sáng hả?” Hà Tuấn Dương khinh thường.

……………

So với Hà Tuấn Dương, ánh mắt Nam Tường vẫn luôn dõi về phía sau hắn.

Sau lưng hắn không xa lắm, Tống Uyển Nhu cầm tờ đề, hình như đang định hỏi bài, đứng tại chỗ phân vân mãi, bị cô bạn thân phía sau đẩy một cái.

Trong lúc mấy cậu con trai còn đang quậy phá, Tống Uyển Nhu bước tới, dừng lại bên cạnh Giang Hoài Tự, hơi cúi người, mấy lọn tóc bên tai cũng rũ xuống, đúng là khiến người ta thấy thương.

“Tớ hỏi cậu một bài được không?” Cô ấy nhẹ nhàng hỏi.

Giang Hoài Tự ngả người vào ghế không trả lời ngay, mà lại ngước lên nhìn Nam Tường như đang xin phép.

Nam Tường cũng nhìn lại cậu, ánh mắt như thể đang nói: “Nhìn tôi làm gì?”

Đáng sợ nhất là lúc không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Hà Tuấn Dương nhìn trái nhìn phải, không chịu nổi bầu không khí gượng gạo ấy, tốt bụng quay sang nói với Tống Uyển Nhu: “Hay là để tớ giảng cho cậu nhé, bài này tớ cũng biết làm.”

Tống Uyển Nhu đã sớm để ý, Nam Tường đang mặc hoodie và áo khoác của Giang Hoài Tự, mặc lên người cô rất đẹp.

Cô ấy khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt hơi u sầu.

Đêm khuya. Gió mùa đông luôn lạnh buốt, ánh trăng rải xuống, quầng sáng bạc thấp thoáng giữa tĩnh lặng, như dải ngân hà treo ngược giữa nhân gian.

Trước khi ngủ, Nam Tường mở khung chat với Giang Hoài Tự.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại bấm vào trang cá nhân của cậu. Không ngờ lại không phải vạch ngang lạnh lùng. Cậu vậy mà lại mở công khai tất cả.

Nam Tường lướt từng bài một xuống dưới.

Toàn là những mảnh vụn đời thường, gần như chẳng có ảnh cá nhân, nếu có cũng là vài tấm ảnh mờ mờ khi chơi thể thao, phần lớn là ảnh hoàng hôn hoặc sông núi.

Càng lướt tiếp về trước, đến thời cấp 2, cuối cùng cũng thấy mấy lời “lịch sử đen” ngốc xít kiểu tuổi mới lớn mà Bành Nguyện nói. Ví dụ như không làm bài tập, bị phạt đứng rồi còn làm thơ chế.

Nam Tường không nhịn được cười, bấm vào một đoạn video.

Trong video, cậu không lộ mặt, đang đánh trống jazz, đường nét cánh tay rõ ràng, vung lên hạ xuống theo nhịp, gõ xuống từng âm trầm vang. Là khí chất rực rỡ của tuổi trẻ, nhưng không che giấu được sự tùy hứng, phóng khoáng.

Nam Tường tiện tay thả tim đoạn video đó.

Tin nhắn của Giang Hoài Tự đến ngay: 「 Cậu thật sự lướt hết à. 」

「 Cậu mở ra chẳng phải là để tôi  xem sao. 」 Nam Tường mỉm cười trả lời.

Bên kia, Giang Hoài Tự đã tắt đèn, nằm ngửa trên giường, lấy tay che mắt, hai má hơi đỏ.

Lại một lần nữa chẳng biết nói gì.

Cô phải lướt đến tận 5 năm trước thật sao.

Cậu thật sự bắt đầu nghĩ nhiều — rốt cuộc cô tò mò về cậu đến mức nào…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.