Tối hôm đó, Nam Tường mơ một giấc mộng, mơ thấy Giang Hoài Tự kéo cô vào lòng.
Áo len của cậu thật sự rất mềm. Mềm hơn cả tưởng tượng, mềm như thể đang nổi trên mây. Dù không nắm bắt được, nhưng vẫn đưa tay ra muốn chạm. Trong mơ, cô siết chặt eo cậu, đầu tựa lên ngực cậu, hơi ấm của cậu xuyên qua lớp áo len mềm mại bồng bềnh truyền đến cô, hơi nóng lan tỏa, đến cả má cũng thấy ấm.
Chỉ là chắc cô ôm cậu quá chặt, dần dần có cảm giác thiếu dưỡng khí, như bị ai đó bóp chặt yết hầu số mệnh, lại như bị nhốt trong một cái lồng hấp khổng lồ và kín mít.
Cô chỉ cảm thấy những sợi lông trên áo len của cậu len lỏi vào từng nhịp thở của mình, ngày càng nóng rực.
Không thể tự thoát ra, mà đúng hơn là không thể thở nổi.
Ngay trước giây phút ngạt thở sắp chết, Nam Tường ‘vù” một tiếng hất tung chăn lên, không khí lạnh mang theo luồng lực mạnh mẽ lao vào mũi cô, cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Hóa ra không phải bị áo len của cậu làm ngạt, mà là bị cái chăn lông vũ dày cộp ép tới ngộp thở.
Suýt thì… suýt thì…
Dù sao cũng là hú vía mà không sao.
Chưa kịp hoàn hồn, Nam Tường ngơ ngác nhìn lên trần nhà, khoảnh khắc ấy, cô còn chẳng phân rõ là giấc mơ này nguy hiểm hơn hay là bản thân cô, vì đây chỉ là một giấc mơ chứ không phải sự thật nguy hiểm.
………..
Trên bàn học nhỏ giờ tự học tối, Nam Tường nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776878/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.