🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Aiya, đi nhanh nào Nam Nam, ra ngoài hít thở không khí chút đi.”

Trong lúc còn chưa kịp định thần, Nam Tường đã bị Tô Bối Bối kéo tay lôi xềnh xệch lên cầu thang, rồi bị đẩy thẳng qua cánh cửa nặng trịch dẫn ra khu vườn sân thượng.

Đầu xuân, không khí vẫn còn se se lạnh, một luồng gió ẩm mát lướt qua mặt, len qua mũi lan khắp cơ thể khiến người ta tỉnh táo hẳn.

Nam Tường vừa ngẩng đầu đã thấy không xa là Giang Hoài Tự đang uể oải nằm trên chiếc ghế lắc lư, một tay kê sau đầu, ánh nắng xuyên qua giàn dây leo đan xen trên mái, vỡ ra thành vô số tia sáng li ti rơi xuống mái tóc cậu.

Nghe thấy động tĩnh, cậu nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lười nhác đảo đến. Khoảnh khắc nhận ra người vừa tới, đáy mắt cậu khựng lại một chút, đôi mắt hơi nheo, nhưng chưa đầy một giây đã lại trở về vẻ thờ ơ thường ngày.

Bên cạnh, Bành Nguyện và Tô Bối Bối như đã thông đồng từ trước, liên tục trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.

Liếc người này rồi lại liếc người kia, sau một loạt tín hiệu ngầm, Tô Bối Bối giả vờ ho nhẹ lấy đà, gương mặt khoa trương không thể tả, giơ cao tay hét lên: “Oa! Mọi người đều ở đây hết à!”

Dứt lời, cô nàng vẫn không quên khoác chặt tay Nam Tường, vừa kéo vừa lôi thẳng đến trước mặt Giang Hoài Tự.

Không còn cách nào khác, Nam Tường đành cứng ngắc giơ tay lên, gượng gạo vẫy nhẹ mấy cái: “Lâu rồi không gặp.”

Giang Hoài Tự cũng ngồi dậy, đáp lại nhàn nhạt: “Lâu rồi không gặp.”

“Dạo này cậu sống tốt chứ?” Nam Tường né ánh mắt, hỏi khẽ.

“Cũng tạm. Còn cậu?” Cậu khẽ đáp, giọng đều đều.

“Ừ, tớ cũng… cũng ổn.” Nam Tường trả lời khô khan.

Trong lòng Tô Bối Bối thầm nghĩ: Ổn chỗ nào chứ, nhìn cậu như sắp khóc đến nơi.

Bành Nguyện thì nháy mắt với Tô Bối Bối: Haiz, nhìn tên kia còn thảm hơn, còn thảm hơn.

Bầu không khí bắt đầu ngượng ngập.

Tô Bối Bối cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, thò đầu chen vào: “Ơ kìa, có cần làm quá không? Vừa mới gặp nhau ở lễ tuyên dương mà?”

“Chuẩn đấy, hai người này mà tách nhau một phút là như ba thu không gặp ấy chứ!” Bành Nguyện lập tức bắt nhịp.

Dù chỉ là mấy câu đùa thôi, nhưng hai nhân vật chính chẳng ai tiếp lời, bầu không khí càng thêm ngại ngùng, Tô Bối Bối chỉ biết gãi đầu cười gượng: “Hahaha…”

“Cậu thi nghệ thuật thế nào rồi?” Nam Tường chuyển chủ đề.

“Cũng tạm… nhưng vẫn còn chút hy vọng.” Giang Hoài Tự đáp, ánh mắt lười nhác liếc sang hướng khác.

“Vậy thì tốt rồi.” Nam Tường khẽ gật đầu.

Bành Nguyện xua tay, to tiếng: “Tốt cái rắm! Cậu ấy sắp không có trường học rồi! Hôm thi trời mưa, điểm còn chưa bằng một nửa bình thường mà vẫn tỏ ra mạnh mẽ…”

Vừa nói đến giữa chừng thì bị Giang Hoài Tự cắt lời. Cậu ngẩng đầu nhìn Nam Tường: “Còn cậu, đã chắc chắn được tuyển thẳng đi du học chưa?”

Nghe nói cậu thi không thuận lợi, lòng Nam Tường bỗng nghèn nghẹn khó tả, nhưng chẳng thể thốt ra lời an ủi nào, chỉ cảm thấy mình chẳng có tư cách để nói.

Cô nhẹ giọng đáp: “Chưa đâu, nên vẫn phải chuẩn bị cả hai phương án.”

Bành Nguyện vẫn tự biên tự diễn: “Theo tớ thì hai người nên hoặc là cùng nhau ra nước ngoài, hoặc là cùng ở lại, ít nhất còn có thể làm bạn đồng hành giúp đỡ lẫn nhau…”

Câu chưa dứt đã lại bị Giang Hoài Tự ngắt lời: “Nếu cậu có bài nào không hiểu thì cứ hỏi tớ.”

Cậu ngập ngừng, giọng lúng túng mà nghiêm túc, như thể đang uất ức lắm: “Những thứ khác tớ không giúp được, nhưng giảng bài thì vẫn có thể.”

“Ừm.” Nam Tường khẽ gật đầu.

“Mẹ ơi, ngại đến phát khiếp, tớ không chịu nổi nữa rồi.” Sau khi Nam Tường và Tô Bối Bối rời đi, Bành Nguyện ngồi phịch xuống ghế, quay sang Giang Hoài Tự hỏi: “Yêu không được thì đến bạn bè cũng không làm nổi à?”

Rồi cậu ta thấy Giang Hoài Tự ngả người ra ghế, mắt cụp xuống, mặt ngửa lên trời, lại là vẻ mặt như sắp chết đến nơi, khuôn mặt như đang gào thét: Chết tiệt, hình như cô ấy thật sự không thích mình.

Thấy cậu quá thảm, Bành Nguyện thương hại lướt điện thoại một hồi rồi đưa cho Giang Hoài Tự xem một đoạn tin nhắn: “Tớ moi được từ Tô Bối Bối nè, cậu ấy thích xem phim. Hay cậu cũng coi thử, biết đâu tìm được chủ đề chung.”

Ban đầu chỉ định lướt qua tên phim, nhưng Giang Hoài Tự liếc một cái đã bị thứ khác thu hút. Cậu nheo mắt lại, nhìn Bành Nguyện đầy ẩn ý: “Cái hình nền trò chuyện này là sao đây?”

Màn hình toàn bong bóng màu hồng.

Ghi chú tên còn là: “Cắn một miếng tiên nữ Bối Bối ~(trái timn đỏ)”

Bành Nguyện y như chuột thấy mèo, lập tức rút điện thoại lại, mặt thì vừa thẹn vừa hốt hoảng như sợ ai đó phát hiện bí mật, mặt đỏ bừng từ trong ra ngoài.

Như quả thanh long ruột đỏ chín mọng dưới nắng trưa.

Giang Hoài Tự lườm cậu ta một cái, lười nhác nhướn mày: “Cậu đơn phương hay là hai chiều rồi?”

Bằng Nguyện đẩy nhẹ cậu ta, “Thôi đi ông ơi, lo cho bản thân đi đã.”

“Vậy thì là đơn phương rồi.” Giang Hoài Tự nhàn nhạt nói, rồi lại ung dung tựa lưng vào ghế.

Bành Nguyện quả nhiên tức tối nhảy dựng: “Trời ơi, đã bảo là lo chuyện của cậu trước đi cơ mà!”

………….

Mười phút sau, Nam Tường nhận được một tin nhắn.

Thiếu gia cô độc và rực rỡ: “Dạo này có phim gì hay không?”

Tin nhắn có chút đột ngột, nhưng Nam Tường nghĩ chắc cậu thi không suôn sẻ, muốn xả stress, nên cũng tốt bụng trả lời.

Bông hồng nhỏ đầy gai: “Dạo này bận, chỉ xem vài đoạn lẻ tẻ, toàn mấy phim kiểu trả thù hoặc nữ chính phát điên.”

“Tớ tưởng các cậu thích kiểu phim tình cảm ngọt ngào chứ.”

“Ừ, mấy phim đó tớ cũng xem, nhưng không tin lắm. Trên trời rơi bánh như vậy thì làm sao rơi đúng đầu mình được, giả lắm.”

Giang Hoài Tự: “Vậy cậu tin cái gì?”

Nam Tường suy nghĩ một lúc, nghiêm túc gõ chữ: “Tri thức trong đầu, và tiền trong thẻ ngân hàng.”

“Hỏi ngoài lề tí, như nào thì được tính là ‘bánh từ trời rơi xuống’?”

“Kiểu tiền tài tự nhiên bay đến?” Nam Tường tưởng cậu hỏi về phim, liền nhắn thêm: “Trong phim thì là kiểu soái ca vạn người mê bị bỏ bùa vậy đó, tự nguyện dâng người dâng tiền cho nữ chính, trong đầu toàn là cô ấy?”

Giang Hoài Tự: ……

Chẳng lẽ… cậu không thấy, trước mặt cậu có một cái “bánh” mập mạp đến mức không thể mập hơn à?

Sao lại không thể… cắn một miếng?

Một miếng ăn luôn cũng được mà…

Nam Tường lục lọi trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra một bộ phim hợp với cậu ta: “Khi nào chán thì xem thử cái này, đổi gió tí cũng được.”

…………..

Vậy là, ba ngày sau—

“M* nó, cái quái gì thế này!” Trong lớp học, Giang Hoài Tự giật tai nghe xuống, chân dài duỗi thẳng, ngửa người ra sau.

“Gì vậy?” Hà Tuấn Dương hỏi, đưa đề lên bàn cậu: “Câu cuối đề Toán đợt thi thử hôm trước, cậu làm ra chưa? Tính mấy ngày rồi đấy. Lão Hác bảo nếu không ra thì xem đáp án đi, cậu tính được thì chỉ tớ với.”

“Mới tính xong.” Giang Hoài Tự lười nhác đáp.

“Tính ra rồi mà còn chửi cái gì?”

“Nãy để ăn mừng nên xem video chút.” Giang Hoài Tự lười biếng tựa vào ghế, nhìn hơi mệt mỏi.

“Xem gì thế?” Hà Tuấn Dương tò mò ghé qua, liếc nhìn màn hình cậu: “Ố ồ ồ, cái này là bộ phim Hàn nổi lắm hồi trước mà, gì mà ‘Không thể cưỡng lại…’”

Giang Hoài Tự gật đầu: “Ừ, nghe bảo là bộ phim đỉnh cao năm nay, kiểu ngọt ngào pha đau thương, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.”

Xem xong rồi thì: Cái quỷ gì thế này?

Cậu nhịn không nổi lại phun lời cay đắng: “Chẳng phải chỉ là tên đẹp trai muốn chơi bời không chịu trách nhiệm, đi dụ dỗ hết người này đến người khác thôi à?”

Còn ‘không thể kháng cự’ cái gì, chỉ muốn tát cho phát.

“Vậy là trưa nay cậu không đá bóng, không làm bài, mà ngồi xem cái này á?” Hà Tuấn Dương kinh ngạc: “Cậu… thiếu nữ thế?”

“Con gái bọn họ đều thích thể loại này à?” Giang Hoài Tự nhướng mày.

Gu gì mà kỳ vậy.

Bành Nguyện đi ngang qua, cũng tò mò ghé vào: “Nói gì mà ‘nữ tính’ đó, cho tớ hóng với.”

Hà Tuấn Dương ngẫm nghĩ: “Tớ nhớ từng nghe Tống Vãn Nhu và mấy bạn kia bàn về phim này, khen nam chính đẹp trai ngất trời gì đấy.”

“Phải không?” Hà Tuấn Dương xoay người, gật đầu chào Tống Vãn Nhu.

Tống Vãn Nhu ngồi phía sau họ một hàng, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện, liền khẽ gật đầu, đáp một tiếng “Ừm.”

Giang Hoài Tự tựa đầu vào lưng ghế, tiếp tục than thở như tụng kinh: “Chịu thật rồi, tên này đúng là tra nam kinh điển, quá tra.”

Than một hồi vẫn không nguôi cơn tức, cậu ngồi thẳng dậy, quay sang, giơ tay gõ nhẹ lên bàn Tống Vãn Nhu: “Tớ phỏng vấn cậu chút được không?”

“Nam chính có gì mà không thể kháng cự nổi chứ?”

Tống Vãn Nhu hơi sững người, tay đang làm bài khựng lại, ánh mắt lảng tránh, có chút bối rối.

Cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng: “À, cậu nói phim đó hả, tớ xem lâu rồi.”

Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: “Tớ khá thích nhân vật nam chính. Vừa đẹp trai, vừa biết cách thả thính, gia đình lại giàu có, còn học nghệ thuật nữa. Chỉ là do tuổi thơ tổn thương nên nhìn nhận tình cảm hơi méo mó thôi.”

Bành Nguyện càng nghe càng thấy sai sai, cười gian: “Ê Tự Tự, nam chính kia đang đóng vai cậu đấy à?”

“Biến đi, đừng nói bậy.” Giang Hoài Tự đẩy cậu ta một phát.

Bành Nguyện giật lấy điện thoại, nhìn vài giây rồi đập bàn: “Này, đúng thật đấy. Mặt mũi na ná cậu. Nhìn cơ bắp, vóc dáng, rồi cả cái cách cầm bút vẽ ra vẻ nghệ sĩ nữa, giống y chang luôn.”

Cậu ta thì thầm: “Bảo sao người ta thích.”

Rồi liếc mắt đầy ẩn ý về phía Tống Vãn Nhu.

“Coi kỹ lại đi, anh đây đẹp trai hơn hắn nhiều.” Giang Hoài Tự không phục, nhướng mày cười khẩy.

Cậu giật lại điện thoại, cúi đầu xem thêm nửa phút, thấy nam chính ngủ với nữ chính xong chưa được mấy hôm lại quay sang hôn một cô gái khác, cuối cùng tức điên mà khóa màn hình.

Hít sâu hai cái vẫn không bình tĩnh lại nổi, cậu lẩm bẩm chửi nhỏ: “Tức thật, tăng cả huyết áp, ai đền tổn thất tinh thần cho tôi đây?”

Hà Tuấn Dương bĩu môi, cảm thấy không đáng để bức xúc thế: “Tớ cũng xem rồi, thấy bình thường mà? Chẳng qua nam nữ chính từ ‘đi theo bản năng’ rồi sau lại động lòng thật thôi.”

Bành Nguyện chớp mắt, trêu ghẹo: “Anh Hà, không học hành lại đi coi mấy cái này làm gì vậy?”

Hà Tuấn Dương đột nhiên lắp bắp: “Tớ… tớ thấy mấy bạn nữ xem, nên tò mò xem thử thôi.”

“Cậu cà lăm cái gì đó.” Bành Nguyện cười xấu xa, bá vai hắn ta: “Nhưng mà Hoài Tự xem thì còn hiểu được, là vì nghiên cứu học thuật.”

“Thật mà học theo hắn, chắc tớ tiêu đời luôn.” Giang Hoài Tự nhếch mép cười nhạt, giọng không cảm xúc.

Đúng lúc đó, điện thoại cậu rung lên. Cậu liếc nhìn, rồi dứt khoát đứng dậy ném lại một câu: “Đi trước đây.”

Bành Nguyện cũng lon ton đi theo phía sau.

Trên đường đi, ánh mắt Bành Nguyện bất giác liếc qua Tống Vãn Nhu – thấy má cô nàng hơi ửng hồng, tựa như có hai đám mây phấn nhẹ vừa lướt qua. Một vẻ ngại ngùng thoáng qua, khiến người ta vừa muốn trêu chọc, vừa thấy đáng yêu.

Cậu ta vội rảo bước đuổi theo Giang Hoài Tự, vỗ vai cậu, nghiêm túc ‘giáo huấn’: “Ê, cậu có thể đừng phát tán khí chất sát gái như vậy không?”

“Tớ có phát tán gì đâu?” Giang Hoài Tự ngơ ngác.

“Không có chuyện gì mà tự dưng đi nói chuyện với người ta làm gì?”

Giang Hoài Tự đầy dấu hỏi trên mặt: “Giờ tớ nói chuyện cũng bị cấm rồi hả?”

Trước khi ra khỏi lớp, Bành Nguyện lại ngoái đầu nhìn Tống Vãn Nhu lần nữa – ánh mắt cô vẫn còn lơ đãng, giống như còn chìm trong một cảm xúc nào đó chưa hoàn hồn lại.

Cậu ta lắc đầu, bĩu môi thở dài: “Tức thật đấy. Mấy cậu đẹp trai như này, chỉ nói một câu thôi là làm người ta đỏ mặt rồi. Bảo sao con gái mê mệt. Tớ thấy cậu mới là tra nam đấy.”

Nói rồi cậu ta véo mạnh vào má Giang Hoài Tự một cái, lại còn không quên bẹo eo cậu hai cái.

Giang Hoài Tự nhíu mày khó chịu: “Bỏ cái tay bẩn của cậu ra.”

“À đúng rồi, cũng không phải ai cũng thích cậu đâu.” Bành Nguyện cười gian tiếp tục đâm vào chỗ đau: “Em gái Nam Tường thì không có hứng thú gì với cậu hết. Cậu có nói cả ngàn câu cũng bằng thừa.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.