“Aiya, đi nhanh nào Nam Nam, ra ngoài hít thở không khí chút đi.”
Trong lúc còn chưa kịp định thần, Nam Tường đã bị Tô Bối Bối kéo tay lôi xềnh xệch lên cầu thang, rồi bị đẩy thẳng qua cánh cửa nặng trịch dẫn ra khu vườn sân thượng.
Đầu xuân, không khí vẫn còn se se lạnh, một luồng gió ẩm mát lướt qua mặt, len qua mũi lan khắp cơ thể khiến người ta tỉnh táo hẳn.
Nam Tường vừa ngẩng đầu đã thấy không xa là Giang Hoài Tự đang uể oải nằm trên chiếc ghế lắc lư, một tay kê sau đầu, ánh nắng xuyên qua giàn dây leo đan xen trên mái, vỡ ra thành vô số tia sáng li ti rơi xuống mái tóc cậu.
Nghe thấy động tĩnh, cậu nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt lười nhác đảo đến. Khoảnh khắc nhận ra người vừa tới, đáy mắt cậu khựng lại một chút, đôi mắt hơi nheo, nhưng chưa đầy một giây đã lại trở về vẻ thờ ơ thường ngày.
Bên cạnh, Bành Nguyện và Tô Bối Bối như đã thông đồng từ trước, liên tục trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.
Liếc người này rồi lại liếc người kia, sau một loạt tín hiệu ngầm, Tô Bối Bối giả vờ ho nhẹ lấy đà, gương mặt khoa trương không thể tả, giơ cao tay hét lên: “Oa! Mọi người đều ở đây hết à!”
Dứt lời, cô nàng vẫn không quên khoác chặt tay Nam Tường, vừa kéo vừa lôi thẳng đến trước mặt Giang Hoài Tự.
Không còn cách nào khác, Nam Tường đành cứng ngắc giơ tay lên, gượng gạo vẫy nhẹ mấy cái: “Lâu rồi không gặp.”
Giang Hoài Tự cũng ngồi dậy, đáp lại nhàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776882/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.