“Có khả năng nào là cậu muốn chiếm hữu chứ không phải là yêu không?” Cô hỏi.
“Cái câu này là em trai cậu nói đúng không? Cậu thích ăn cay kể cả khi đau dạ dày, chỉ vì muốn phản nghịch, thích cảm giác phạm luật, cảm giác cấm kỵ ấy.”
“Hử? Thích ăn cay thì cũng đâu có nghĩa là thích ăn trái cấm…”
Trái cấm, Nam Tường nói nửa chừng thì thấy ngại, vội nuốt lời lại: “Ý tớ là, lỡ đâu nó đắng thì sao?”
Giang Hoài Tự nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt nghiêm túc: “Nam Tường, trái cấm là đắng hay ngọt, phải thử rồi mới biết.”
………….
Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác với dự đoán của cô, đầu óc Nam Tường như bị đánh úp, chưa kịp phản ứng lại.
“Không nói chuyện đó nữa, tớ hỏi một câu được không, cậu biết chuyện này từ khi nào?”
“Không lâu đâu, chắc ba bốn ngày gì đó.” Giang Hoài Tự trả lời nhẹ hều.
“Tớ cứ tưởng cậu biết từ lâu rồi cơ…”
Giang Hoài Tự khẽ nhếch môi, nửa cười nửa không: “Cậu đánh giá cao chỉ số EQ của tớ quá rồi đấy.”
“Vậy rồi cậu cứ giấu mãi à?”
“Chứ cậu không giấu à? Cậu giấu tận nửa năm.”
Cậu mím môi lại, nói chậm rãi: “Hơn nữa, tớ cũng không thấy có gì to tát cả. Có máu mủ gì đâu. Cậu cần tiền à, tớ cho. Ba tớ cũng cho. Dù sao đó vốn là ba cậu mà.”
Giang Hoài Tự dừng một chút, không biết ngại còn bồi thêm: “Tớ cũng cho, nếu cậu muốn.”
Nam Tường giả vờ không nghe thấy, hỏi sang chuyện khác: “Nếu hôm nay tớ không thấy cái bảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ha-nhat-kien-nam-tuong-diem-thiem/2776886/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.