Nhìn cảnh tượng này, Ái Kỳ khẽ uống ngụm cafe còn khói nghi ngút. Đưa tay trái nhìn đồng hồ, vừa đúng còn năm phút.
"Đi đi." Mắt vẫn chăm chú vào màn hình, không cần nhìn ai cũng biết là người nào.
Hồng Ngọc vâng dạ một tiếng, cầm tài liệu nhẹ nhàng ra ngoài.
"Lão đại, xong cuộc họp này chúng ta có thể ở lại chơi mấy ngày không?" Tâm Mỹ nhìn cửa sổ từ trên xuống dưới, đường phố tấp nập.
Vừa rộng rãi lại rất nhiều chỗ đẹp, không ở lại quả thật uổng phí. Cái này chỉ cần một câu đồng ý, không quản mấy ngày ở lại.
Hắc Long pha cafe cho Ái Kỳ, liếc Tâm Mỹ một cái: "Chuẩn bị cho Hắc Thiên đi."
Câu này chả khác nào, đổ một gáo nước lạnh vào mặt Tâm Mỹ, uất ức không nói nên lời.
Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng la hét, cầu xin. Cái nơi đó chả khác nào địa ngục trần gian, cải tạo con người kiểu chết đi sống lại.
Chỉ là Ái Kỳ một chút phản ứng cũng không có, nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt.
"Tôi là phó chủ tịch, đại diện cho Trần Doanh. Mong cuộc họp diễn ra tốt." Hồng Ngọc ngồi vị trí cao nhất, giọng nói từng cử chỉ uy nghiêm, không chút bối rối.
Là người được huấn luyện chặt chẽ, ngay cả lúc cận kề cái chết, một cái nháy mắt cũng không có.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Như mọi người phân đoán, cho dù cuộc họp quan trọng đến mấy, chủ tịch Trần Doanh cũng không lộ mặt.
Ngay cả phó chủ tịch cũng không lộ mặt, cứ khư khư một chiếc mặt nạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-nu-vuong-xin-chao-thieu-gia/2201304/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.