An Minh Hạ sững người, miệng mấp máy không nói được lời nào. Cô quay đầu đi, nhìn xuống dưới đất như muốn trốn tránh thực tại, muốn trốn tránh câu hỏi của Tiêu Vũ. Nhìn dáng vẻ này của cô, Tiêu Vũ cũng đã hiểu. Anh cười khổ, có phải do lúc trước anh vô tâm quá nên giờ ông trời đang trừng phạt anh không? Người anh thích hiện giờ đã không còn thích anh như trước nữa.
- Anh hiểu rồi... - Chỉ đơn giản với 3 chữ, An Minh Hạ cũng cảm thấy sự thất vọng và buồn bã của anh trong đó. Cô không muốn thấy anh thất vọng, thấy anh buồn mà nhất là có liên quan đến cô nữa. An Minh Hạ dù sao cũng đã thích anh, à không...giờ phải nói là đã "từng" thích anh thì đúng hơn.
Sau câu hỏi của Tiêu Vũ, cô đã suy nghĩ lại tình cảm của mình, cái cảm giác lúc nào cũng muốn nhìn thấy anh, lúc nào cũng muốn chạm vào anh, muốn được anh yêu thương, muốn được anh chăm sóc...bao nhiêu điều nữa nhưng...có vẻ giờ đây đã không cần nữa rồi. Không nghĩ tới lần đầu tiên đi chơi với Tiêu Vũ lại là lần cuối cô thích anh.
Tiêu Vũ không muốn không khí hai người quá căng thẳng, anh liền đứng dậy cười nói "Chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi! Anh đói rồi!" An Minh Hạ cũng mỉm cười gật đầu. Hai người đi sánh đôi bên nhau, người nam thì cao gầy, người nữ lại nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ cao bằng vai người nam. Ai nhìn vào cũng thấy họ rất đẹp đôi nhưng không ai nghĩ tới, mối quan hệ của họ vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-dao-vo-tinh/2023533/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.