Thập Ức ghét bỏ sủa Ngô Bán Tiên:
“Grao! Grao grao!”
Thập Ức nhe răng ý là: Có lăn thì lăn sang một bên đi, đừng ở trước mặt cẩu gia chướng mắt.
Ngô Bán Tiên đã bị ám ảnh tâm lý với con ‘chó dữ’ này, ngừng bặt tiếng la, nhe răng trợn mắt trở lại quầy coi bói của mình.
Giang Nam thấy thế buồn cười, đúng là ‘một lần bị chó cắn, mười năm sợ chó sủa’.
Đuổi Ngô Bán Tiên đi rồi Thập Ức sủa hướng Giang Nam:
“Grao!”
Tiếng sủa không lớn, biểu tình không hung ác, Giang Nam thấy khát vọng trong mắt nó.
Giang Nam khom người sờ đầu Thập Ức hỏi:
"Đói?"
Thập Ức thông minh gật đầu.
Giang Nam nhíu mày nói:
“Đói thật? Nhưng tao quên mua đồ ăn cho chó.”
Nghe bốn chữ đồ ăn cho chó thì Thập Ức lắc đầu nguầy nguậy:
“Grao grao!”
Giang Nam nghi hoặc hỏi:
"Không ăn thức ăn cho chó? Vậy chứ mài ăn cái gì"
Đinh Đinh Đinh bị cấm túc sau quầy luôn chú ý tình hình bên Giang Nam, lên tiếng:
“Thập Ức chỉ ăn xương thịt, và phải là loại có nạc có mỡ.”
Thập Ức gật mạnh đầu đồng ý lời của Đinh Đinh Đinh:
“Grao!”
Giang Nam buồn bực bĩu môi:
“Xương thịt? Thức ăn tốt còn hơn tao! Được rồi, ai kêu mài có công giữ tiệm, tao ra ngoài đi mua cho.”
Giang Nam vừa lèm bèm vừa đau lòng móc ví ra, bên trong chỉ còn một tấm tiền giá trị lớn màu đỏ. Giang Nam không nỡ tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-diem-than-cap/414410/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.