Trong lúc Giang Nam suy nghĩ làm sao biến lợi nhuận lớn nhất thì có người vỗ vai mình:
“Chú em Giang Nam, chú em Giang Nam . . .”
Giang Nam rút ý thức ra trang chủ hệ thống, không kiên nhẫn giương mắt lên:
“Ai vậy?”
Vừa lúc ánh mắt giao nhau với mắt hí của Ngô Bán Tiên.
Ngô Bán Tiên bí hiểm hỏi:
"Nghe nói Tiểu Ngọc mua năm hộp áo mưa của chú, có đúng không?”
Giang Nam gật đầu, hỏi:
“Ừ, sao vậy?”
Ngô Bán Tiên nhe răng, nhảy cẫng lên như gà trống dựng mào gà:
“Thật sự có chuyện này!? Tiêu rồi, tiêu rồi, chắc Tiểu Ngọc có đàn ông khác, đã phát triển đến bước đó. Ngọc Ngọc của tôi, Ngọc Ngọc . . .”
Ngô Bán Tiên đấm ngực giậm chân la hét, mắt nhỏ như hạt mè ứa ra hai giọt lệ.
Giang Nam vẻ mặt ghét bỏ lườm Ngô Bán Tiên:
“Chú Ngô này, cũng lớn tuổi rồi có thể đừng khóc la như thế không?”
Ngô Bán Tiên dùng ống tay áo đạo lau nước mũi:
“Ngọc Ngọc sắp chạy theo mặt trắng nhỏ rồi, tôi không khóc được sao?”
Giang Nam nói:
“Sao chú biết là mặt trắng nhỏ? Lỡ người ta mặt đen thì sao?”
Ngô Bán Tiên đáp:
"Ngọc Ngọc không thích mặt đen!”
Giang Nam nhún vai nói:
“Không chừng người ta đổi khẩu vị?”
Ngô Bán Tiên nhíu mày hỏi:
“Có khả năng này sao?”
Giang Nam gật mạnh đầu:
“Có!”
Ngô Bán Tiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi chỉ vào Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-diem-than-cap/414411/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.