Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
“Ngươi xem từng này ngựa, đừng để chúng chạy tới hồ xương đằng kia, nhìn thấy chúng đi tới, ngươi dùng roi đuổi đánh trở về, đàn ngựa sợ ngựa lạ, ngươi mới tới đừng lại gần bọn chúng.”
Lão Ba đưa cho A Lộc một cây roi đỏ sậm.
Phía trên là máu khô nhiều năm dính lấy.
A Lộc thận trọng gật đầu.
Lão Ba dặn dò một câu, liền nhanh chân về phía đàn ngựa.
Lưu lại A Lộc, Lão Ba chỉ ra tới đường ranh giới. Cái gọi là đường ranh giới giống như một cái eo hồ lô, hai bên lớn, ở giữa hẹp, hai đầu cắm cọc gỗ.
A Lộc quay đầu nhìn về phía nhà gỗ, một ngôi nhà nho nhỏ, bên cạnh lẻ loi. Lại quay đầu nhìn đàn ngựa, nhàn nhã tản bộ gặm cỏ, cũng không có ý tứ muốn chạy.
A Lộc không rõ ý tứ của lời dặn dò này là gì.
Bất quá với kinh nghiệm của hắn, nghe lời là lựa chọn tốt nhất.
Lão Ba đi vào đàn rất bận rộn, thấy lão cẩm thận đi đến trước ngựa, vươn bàn tay to, xoa bóp bụng ngựa, xoa bóp chân ngựa…..
A lộc không biết hắn ở bên cạnh làm cái gì, quy củ ngồi bên cạnh cọc gỗ, đem muội muội sau lưng buông xuống.
Muội muội thực ngoan, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm mình, A Lộc không ngăn được vui vẻ.
“Ngươi có tên, so với ta còn dễ nghe hơn, ngươi kêu Thần Hữu, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Hữu.” A Lộc nhẹ nhàng nhéo một phen lên khuôn mặt của muội muội.
“ A a…..” Thần Hữu chỉ biết nói cái này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-hoang-hau/491033/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.