Ngô Tương nắm chặt bội đao bên người, xoay người rời đi, những người đứng bên bờ đầm Hắc Thủy lập tức nhấc chân đuổi theo hắn.
Đáy lòng hắn căng thẳng, thầm nghĩ tuy có chút võ nghệ, nhưng những kẻ đuổi theo đều là những kẻ tàn nhẫn, độc ác, bởi vậy không dám khinh thường. Vốn định chạy về nhà Trương bà bà để lệnh cho các nha sai bắt người, nhưng chưa kịp chạy được vài bước, bỗng nhiên một luồng gió mạnh tấn công từ phía sau, tựa như một thanh đao bổ vào khuỷu chân, khiến Ngô Tương đau xót, người lảo đảo. Bên tai hắn nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, bèn dứt khoát trượt xuống dọc theo sườn núi.
Đây không phải là đường về nhà Trương bà bà, nhưng lại là cách thoát thân nhanh nhất. Ban ngày hắn đã tới đầm Hắc Thủy, nhớ mang máng rằng từ hồ nước đi xuống là một cái hồ nhỏ do dòng suối tạo thành. Nơi này là một đoạn dốc đứng, dưới dốc là con đường núi phía Tây Bắc. Chỉ cần thoát khỏi đám người đuổi theo, hắn có thể vòng về nhà Trương bà bà mà không khó khăn gì.
Hắn vừa nửa trượt nửa chạy xuống núi, đám người phía sau tuy muốn đuổi theo nhưng không quả quyết nhanh nhẹn như hắn, chỉ chốc lát đã rời khỏi tầm mắt của họ. Trong rừng núi tối đen, bụi cây che phủ khiến mọi người khó lòng phân biệt phương hướng, gió núi rì rào vang vọng, đám người huynh đệ Trương gia căn bản không thể theo kịp.
Đại ca Ngô gia quát hỏi:
"Nhìn rõ ràng không? Là ai?"
Trương Nhị nhặt thanh đao bửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574759/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.