Bên trong Sùng Chính điện, Kiến Hoà đế nhìn Hoắc Nguy Lâu với vẻ mặt phức tạp. So với trước, y rõ ràng đã hao gầy đi nhiều. Sau khi y hành lễ, Kiến Hoà đế lập tức truyền thái y đến xem xét thương thế.
Nắng ấm từ song cửa sổ chiếu vào, soi lên sắc mặt nhợt nhạt mang theo dấu hiệu bệnh trạng của Hoắc Nguy Lâu, khiến dung mạo trẻ trung của y như thêm phần kiên nghị. Thái y cẩn thận mở lớp vải trắng quấn quanh ngực y, rất nhanh, một vết thương dữ tợn đã kết vảy lộ ra.
Kiến Hoà đế, vốn quen sống trong nhung lụa, nhìn thấy vết thương mà kinh hãi đến tận tim, lòng bàn tay cũng thấm ra mồ hôi lạnh.
Sau khi kiểm tra, thái y xoay người bẩm báo:
"Hầu gia bị thương do trúng độc, chỉ e đã tổn thương tâm mạch. Hầu gia có thể giải được loại độc này, nhất định đã trải qua gian nan mà người thường khó thể chịu nổi. Vết thương tuy đã kết vảy, nhưng chí ít cần hai tháng nữa mới có thể lành hẳn. Còn về việc độc tố trong cơ thể Hầu gia có thể trừ sạch hay không, vẫn cần phải theo dõi kỹ lưỡng."
Hoắc Nguy Lâu khẽ mấp máy cánh môi trắng xám khô nứt, chỉnh lại vạt áo, rồi quỳ xuống.
"Bệ hạ, thần thỉnh tội..."
Kiến Hoà đế nhíu mày.
"Nguy Lâu, ngươi có tội gì?"
Hoắc Nguy Lâu rủ mắt, giọng khàn khàn:
"Hoàng Kim Cao lưu hành tại Tây Nam đã lâu, lần này dẫu cấm độc mới có hiệu quả, nhưng vẫn chưa quét sạch được. Thần lại xử trí không kịp, khiến người vùng núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574819/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.