Trên nguyệt hồ, gió êm sóng lặng, nhưng lời Bạc Nhược U vừa cất lên lại tựa như một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng lập tức nổi lên trong lòng Hoắc Nguy Lâu. Ánh mắt y rơi lên người nàng, ánh sáng trong mắt khi tỏ khi mờ.
"Làm sao để dẫn hắn ra?"
Bạc Nhược U đáp: "Hung thủ ẩn núp trong vườn, có thể là nô bộc phụ trách quét dọn, hoặc là người thuần dưỡng chuyên chăm sóc chim. Hiện nay, mọi động thái của nha môn đều nằm trong giám thị âm thầm của hắn. Chúng ta ở ngoài sáng, hắn lại ở trong tối. Biện pháp gọn gàng nhất chính là dụ hắn ra; nếu cứ chờ đợi thêm, dù hắn không có cơ hội hành hung, nhưng cũng sẽ tìm cách trốn thoát."
Nàng vừa nói vừa trầm tư, rồi nhìn về phía chú chim tước chết đặt trong lồng. "Hung thủ dùng cách này để trả thù, chắc hẳn đã chuẩn bị rất kỹ. Trước đây Diệp Phỉ không phòng bị, nên hắn mới dễ dàng ra tay thành công. Nếu lần này hung thủ muốn mưu hại người khác, hắn sẽ làm thế nào?"
Việc hoàn toàn tái hiện lại cảnh tượng thảm khốc của Triệu gia năm xưa không phải là điều dễ dàng. Bạc Nhược U đã nghiệm qua vô số xác chết, chứng kiến không ít vụ án, nhiều lần suy đoán phương thức hung thủ gây án, khó tránh khỏi phải đoán định động cơ, suy nghĩ cách hắn từng bước mưu hại người khác để tìm ra sai sót. Lúc này, nàng cũng phải thử nhìn qua lăng kính của hung thủ mà dự đoán.
"Phương pháp này tàn nhẫn vô cùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574846/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.