Từ khi nha sai đến trông coi, Bách Điểu Viên đã trở nên bình yên, hạ nhân trong vườn cũng an tâm làm việc. Đến chiều, nha sai tuần tra khắp nơi, không còn cảnh tượng mỗi khi màn đêm buông xuống thì mọi cửa đều đóng chặt như những ngày trước.
Vì con chim tước bị đập đến máu thịt bầy nhầy, Ngô Tương đã cùng đám nha sai kiểm tra kỹ mọi vật nặng có khả năng làm hung khí, thu giữ toàn bộ binh khí như đao, rìu, thậm chí đến cả hòn đá ven bờ nguyệt hồ cũng bị ném xuống hồ. Hai ngày trôi qua yên ả, trong lúc đang làm nhiệm vụ, Ngô Tương không khỏi suy nghĩ: canh phòng nghiêm ngặt thế này, hung thủ ngay cả hung khí cũng không có, thì hắn làm sao giết người? Trần Mặc và Liễu Thanh đều bị giam chặt, chưa từng rời khỏi phòng, hung thủ làm cách nào để tiếp cận họ?
Ngô Tương dẫn theo hai nha sai đi tuần tra về phía vườn chim. Mấy ngày qua, vì vụ án, yến tiệc vốn đãi khách trong vườn cũng phải ngưng lại, các hạ nhân bị hạn chế mọi nơi, đám chim muông không được chăm sóc kỹ lưỡng như xưa. Khi còn chưa vào hẳn, mùi phân chim nồng nặc đã xộc lên làm người ta khó chịu. Nhìn thấy mấy hạ nhân đang đổ nước vào lu, Ngô Tương chợt nhớ đến con chim nhỏ bị chết đuối trong lu nước ngày trước.
Hắn đứng yên tại chỗ quan sát, chẳng bao lâu thì thấy hai gã sai vặt từ hướng phòng bếp đi tới. Hai người này Ngô Tương nhận ra, là kẻ hầu hạ cho Liễu Thanh và Vu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574847/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.