Triệu Du hiển nhiên không ngờ rằng đây lại là một cái bẫy. Hắn nhìn Lộ Kha chốc lát, đang cố đoán thân phận của đối phương. Một lát sau, hắn chợt nhận ra người này thuộc nha môn, mặc dù đang vận thường phục nhưng khí thế lẫn ánh mắt khác hẳn người thường. Triệu Du bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Hắn từng đắc ý khi nghĩ rằng đã qua mặt nha môn một lần, thậm chí còn có thể chơi đùa với họ lần nữa, nhưng không ngờ bây giờ chính mình lại rơi vào bẫy.
Ngón tay nắm chặt cán rìu của hắn siết lại, ánh mắt chuyển từ Lộ Kha sang những người đứng sau, biết rõ rằng tình cảnh này không còn cứu vãn được nữa.
"Ngươi là Du ca nhi của Triệu gia ban?" Lộ Kha bỗng cất tiếng hỏi.
Triệu Du nhíu mày, trong mắt thoáng hiện nét kinh ngạc, không ngờ rằng Lộ Kha lại chỉ cần một câu đã vạch trần thân phận của hắn.
Lộ Kha gật gù:
"Nếu ta không nhầm, ngươi ở trong vườn này đã gần ba năm, khoảng một năm trước mới bắt đầu hầu hạ Vu Tuân. Từ lúc đó, ngươi đã chuẩn bị cho việc báo thù. Ngươi báo với quản sự rằng ngươi mười tám tuổi, nhưng ta đoán ngươi chính là đứa trẻ bốn tuổi còn sống sót trong vụ Triệu gia ban năm ấy."
Theo tuổi tác, đứa trẻ đó hẳn là Triệu Du.
Triệu Du nhìn chằm chằm vào Lộ Kha:
"Vậy ra các ngươi đều biết cả rồi."
Lộ Kha bình thản đáp:
"Không chỉ biết, chúng ta còn tìm thấy thi hài của sư phụ, sư mẫu và các sư huynh của ngươi."
Câu nói ấy lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574848/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.