Trong cơn mê là bóng tối sâu thẳm không hồi kết. Bạc Nhược U đứng giữa rừng cây chìm trong sương mù dày đặc, bốn bề là bóng dáng cành cây vặn vẹo như ma quái phủ lên mặt đất, gió lạnh quét qua, rét thấu tận xương khiến nàng cứng đờ không thể nhúc nhích. Từ nơi xa xăm, thoang thoảng vọng về tiếng khóc thê thiết của trẻ nhỏ. Đầu nàng đau nhức như sắp vỡ, muốn cất bước nhưng đôi chân lại nặng trĩu, không thể tiến tới. Bỗng, âm thanh lục lạc lanh lảnh vang lên không dứt, như tiếng gọi ám ảnh, xoắn chặt lấy nàng như độc xà quấn quanh. Bạc Nhược U ngước mắt nhìn lên khoảng trời tối đen như mực, thấy bóng đêm càng lúc càng bao trùm, rừng cây trở nên cao lớn, vươn lên mãi, trong khi nàng thì càng lúc càng nhỏ bé, thân thể bắt đầu run lên, vô thức ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân mình. Thế nhưng, tiếng lục lạc và tiếng bước chân chậm rãi vẫn tiến lại gần, không ngừng, mỗi lúc một rõ ràng...
"Trán con bé rất nóng." Giọng Trình Uẩn Chi trầm đục, khàn đặc. Ông cầm cổ tay Bạc Nhược U, nhìn mạch tượng mà cau mày: "Mạch rối loạn, biểu hiện nhiễm phong hàn, nhưng xem ra sau khi nghe lời khai hôm qua của Lý Thân, con bé đã chịu một đợt kích thích, chỉ là... phong hàn không phải là nghiêm trọng nhất..."
Trình Uẩn Chi nhìn nàng đang mê man trên giường, trong ánh mắt chứa đầy xót xa, nhưng vừa nói được nửa câu, ông khựng lại. Hoắc Nguy Lâu nôn nóng hỏi, ánh mắt sắc bén: "Nghiêm trọng nhất là gì? Kính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574867/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.