"Lão gia, ngài mau đi xem một chút tiểu thư --" Lương thẩm hốt hoảng chạy vào thư phòng.
Trình Uẩn Chi đặt bút xuống, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lương thẩm sợ đến lắp bắp, không biết phải nói thế nào cho rõ:
"Tiểu thư tự mình núp vào trong ngăn tủ, ngài mau đi xem, nô tì cũng không biết làm sao, tiểu thư giống như đã biến thành một người khác vậy."
Trình Uẩn Chi vội vàng đứng lên đi ra ngoài, trái tim đập liên hồi, trong lòng không khỏi lo lắng dự cảm trước đây sẽ trở thành sự thật. Hai người một trước một sau tiến tới khuê phòng của Bạc Nhược U. Trình Uẩn Chi vừa bước vào cửa đã đối diện với ánh mắt nghi hoặc của nàng.
Bạc Nhược U đang ngồi xổm trên mặt đất, thu dọn bát canh hạt sen bị đổ, thấy Trình Uẩn Chi đến, sắc mặt nàng lộ vẻ khó hiểu, hỏi: "Có chuyện gì vậy, nghĩa phụ?"
Ánh mắt nàng lại chuyển qua phía sau, nhìn thấy Lương thẩm đầu đầy mồ hôi chạy vào, ánh mắt càng thêm ngờ vực:
"Canh hạt sen này là Lương thẩm đưa tới ư? Đổ rồi cũng không sao, không cần phải sốt ruột, để con dọn là được."
Nói xong, nàng nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, động tác thuần thục nhanh nhẹn. Lương thẩm đứng ngây người, lắp bắp: "Tiểu thư... không phải mới vừa rồi..."
Trình Uẩn Chi quan sát Bạc Nhược U từ đầu đến chân, rồi quay sang nhìn Lương thẩm. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của ông, Lương thẩm chỉ biết cúi đầu, khó khăn nói: "Lão gia, vừa nãy nô tì thật sự nhìn thấy tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-le-ngoc-kinh-bac-nguyet-te-yen/2574868/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.