Bình mực đen rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như tiếng chuông lớn đập vào người Lâm Dư Phỉ và Ủy viên văn thể tên Kính Dạ. Biểu cảm trên mặt Lâm Dư Phỉ không chút thay đổi, Kính Dạ lại trắng mặt.
Tống Ngôn Mục tán thưởng gật đầu với Mộc Tuyết, giống như muốn nói, không hổ là người huấn luyện từ chỗ anh □. Mộc Tuyết phóng cho Tống Ngôn Mục cái liếc mắt.
Động tác nhỏ này lại giống như liếc mắt đưa tình, rốt cuộc làm cho Lâm Dư Phỉ cắn chặt môi.
“Khi các người đổ mực lên chắc chắn rất khẩn trương, dù sao chỗ này lúc nào cũng có thể có người tới, chị A Kiều và mọi người cũng chỉ ra ngoài chút xíu..” Mộc Tuyết kéo tay Lâm Dư Phỉ qua, như dịu dàng kì thật ra là đang dùng sức bóp chặt tay Lâm Dư Phỉ: “Sau đó, phải dấu hai bình này ở đâu mới tốt đây? Tất nhiên là ném đi, nhưng các người lại không thể đi xa, vì thế, chỉ có thể ném vào thùng rác.”
Lâm Dư Phỉ ăn đau, bỏ tay ra: “Mộc Tuyết cậu bóp chặt tay tôi làm chi, đau quá.”
Mộc Tuyết hừ một tiếng: “Đáng tiếc, hai bình mực này bị tìm được, chỉ cần so sánh dấu vân tay, thì sẽ biết trừ tôi ai là người cầm cái bình này! Đây là thủy tinh đó nha, sẽ tìm được dấu vân tay.”
Mặt Kính Dạ xanh mét: “Đừng dọa người khác, dấu vân tay cái gì chứ.”
Lưu Sảng ở bên vỗ một cái vang dội: “Trời ơi trời ơi, sao tớ lại quên mất người anh em thân thiết của tớ là đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-lien-hoa-no-ro/353788/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.