Vân Điềm áo lụa xanh mướt tay nâng chiếc giỏ bao bọc Bạch Xà, cưỡi cân đẩu vân đi tới Trúc Lâm Sơn tìm Lan Nhạn.
Mới cách rừng Trúc Lâm tám dặm, mà nàng đã thoáng thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí, vừa ngòn ngọt lại mùi thơm tao nhã. Nhưng so với mùi trên người Lan Nhạn, lại kém xa tám chín phần. Chỉ tiếc Lan Nhạn lại là thiếu niên, nếu là một thiếu nữ thì tốt biết mấy. Có lẽ lão sẽ trở tuyệt sắc giai nhân duy nhất trong Cửu Trùng Thiên.
Mới suy tư một lúc thì phía trước đã là rừng trúc rậm rạp. Giữa khu rừng là lương đình đỏ chót, nổi bật mà tách biệt với màu xạnh của lá trúc. Lương đình này dựng lên từ khi Vân Điềm vẫn còn khá bé. Ngũ ca hay bế nàng tới đó chơi.
Khi ấy nàng nhìn thấy một đại tiên thân mặc chiến bào, hoàng kim chói lóa, hào khí ngất trời, nhìn qua thì thư sinh tuấn tú mà nhìn gần mới thấy đúng là đấng quân tử đầu đội trời, chân đạp đất, kiêu ngạo, thoát tục. Dù đã mấy chục vạn xuân qua đi, dung mạo của y đã gần như trở thành hư vô trong kí ức 1 vạn tuổi của nàng. Có một điều mà nàng không thể nào quên. Khi ấy vì mê món thần khí trên vai y, nàng đã bỏ cả quả tú cầu cướp được từ tay đại tiểu thư họ Mã khi cùng ngũ ca lén trốn cha hạ phàm chơi, để xông tới đu lên món thần khí kia. Y thoáng sững người, xong bật cười. Bế thốc Vân Điềm lên mà rằng:
" Ngươi là hài tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hac-tien-van-tan-tu-li-dao-sinh/1311828/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.