Khi ta đã chấp nhận số phận, một bàn tay bỗng đặt lên vai ta, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Là Thẩm Sơ Nguyệt.
Nàng ta vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức của ta, nhưng trên người không còn lụa là gấm vóc nữa.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, nàng cười nói: "Ta không nghe lời cha mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
Ta từng nghe nói về chuyện nàng bỏ trốn khỏi hôn sự, nhưng không ngờ cha mẹ nàng lại tàn nhẫn đến mức thực sự đoạn tuyệt với con gái mình.
Giữa ta và Thẩm Sơ Nguyệt, có thể coi là đối thủ lâu năm.
Ta không thích nàng.
Vì chúng ta trạc tuổi nhau, đều giỏi cầm kỳ thi họa, nên luôn bị người đời mang ra so sánh.
Mà mỗi lần so, nàng luôn nhỉnh hơn ta một chút.
Giờ nghĩ lại, ta chẳng hiểu tại sao mình lại để tâm đến chuyện đó. Thắng thì chẳng được gì, thua cũng không mất mát gì.
Ta hỏi Thẩm Sơ Nguyệt: "Ngươi tìm ta làm gì?"
Nàng cười nói: "Nghe tin ngươi bị hưu, ta đặc biệt đến chúc mừng."
Ta bật cười vì tức: "Vậy ngày mai ngươi lại đến đi, có thể còn kịp chúc mừng ta nhập liệm nữa đấy."
Thẩm Sơ Nguyệt phá lên cười: "Đây mới đúng là Tạ Đường mà ta quen biết, mở miệng ra là có thể cắn người."
Ta bĩu môi: "Ngươi nói cứ như ta là chó vậy. Nhưng ta cũng chẳng thèm giận ngươi, sắp chếc rồi, còn gì mà không buông bỏ được nữa."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-duong-lang-le-duoi-anh-trang/1061825/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.