4.
Lời ta nói tựa như viên đá ném vào đôi mắt sâu thẳm tựa giếng cổ của Lục Phóng, lại như quăng một quả b.o.m vào đầu óc mờ mịt của Phi Lô, lại càng cho khiến vị tiểu thư cao quý kiêu ngạo giữa nhân gian giờ lại như mụ đàn bà chanh chua, xông thẳng tới trước mặt ta.
“Ngươi nói bậy! Tu hú chiếm tổ, ngươi có biết xấu hổ không?”
“Muốn làm nữ chính đến phát điên rồi à?”
“Phải đánh c.h.ế.t ngươi mới hả giận!”
Ta thầm cười lạnh trong lòng: Ngươi còn có chỗ để cho ngươi nói chuyện?
Cả nhà họ Tống đều đã c.h.ế.t rồi. Ta và nàng là hai người duy nhất còn sống bước ra khỏi phủ. Tống tiểu thư từ nhỏ sống nơi biên ải, mới dọn về kinh thành không lâu trước đó, rất hiếm khi lộ diện. Ngay cả với hai người đàn ông xa lạ trước mặt cũng là lần đầu gặp gỡ. Huống chi đây mới là tập đầu tiên, ai quen ai chứ?
Vì vậy, ta đứng thẳng sống lưng, thả lỏng hai vai. Tiểu thư thế gia, bất kể trong hoàn cảnh thế nào cũng phải có phong thái thiên kim. Dù mưa gió có ập đến cũng không thể sợ hãi.
Ta thong thả nhìn Thẩm Phiêu Phiêu như đang nhìn một nha hoàn hư hỏng trong phủ. Trong lòng ghét bỏ nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên vẻ từ bi.
“Bạch Chỉ, dù sao ta và ngươi cũng từng là chủ tớ một thời. Ta sẽ xin Vương gia tha cho ngươi tội chết.”
Thẩm Phiêu Phiêu trừng lớn mắt, tròng trắng lộ rõ.
“Tha ta tội chết?”
“Ngươi mới là Bạch Chỉ, là nha hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-duong-thac-thap-that-kim/2707414/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.