“Cậu nói cái gì vậy chứ!”
Tôi vừa ngẩng đầu, liền phải đối diện với ánh mắt bao dung tràn ngập cưng chiều của Hà Thái Nghiên, cong môi khẽ cười, đong đầy tình ý.
Ánh mắt như bao hàm ngàn vạn lời nói, tôi có chút không chống đỡ nổi.
“Thái Nghiên, thực ra chuyện tôi muốn nói với cậu là, từ nhỏ đến lớn tôi luôn xem cậu là anh trai.” Sau khi nói lời này trong lòng liền điên cuồng phỉ nhổ bản thân, luôn coi là kẻ thù mới đúng.
Không đợi tôi nói tiếp, Hà Thái Nghiên cũng đồng tình với cách nói này của tôi: “Thật ra từ nhỏ đến lớn tôi cũng coi em như em gái của mình.”
“Gì cơ?” Tôi bất ngờ thốt lên.
Ta có chút không nhịn nổi rồi, nếu bây giờ tôi bật cười như điên, không biết hắn có cảm thấy tôi bị thần kinh rồi hay không?
Khiến tôi mất công lo lắng rồi, có khi hắn tỏ tình với tôi cũng là vì để hoàn thành tâm nguyện của dì Tiết thôi.
Tôi đã nói mà, đẹp trai như hắn ở trường hẳn là nữ sinh chạy theo như vịt, nói không có một người bạn gái là hoa khôi trường, chắc không ai tin.
“Khụ khụ” Nghe vậy tôi cũng bình tĩnh hơn, nhìn Hà Thái Nghiên cũng thấy tự nhiên hơn “Nếu cậu cũng xem tôi là em gái, thì coi như chuyện tỏ tình đo chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn là huynh muội tốt.”
Hà Thái Nghiên cười cười, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tay tôi, ngón cái của cậu ấy còn xoa nhẹ lên mu bàn tay của tôi: “Đó là lúc nhỏ, nhưng đến trung học tớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-nguoi-chong-ma-that-kho-chieu/869456/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.