Sự yên lặng trên xe giống như một thành phố chìm trong đêm khuya vắng. Gia Hàng ngồi nghiêng về phía cửa xe, ngắm nhìn lớp sương trắng phủ mờ cửa kính, cô thổi khẽ, trước mắt liền trở nên mơ hồ, không còn nhìn thấy gì nữa.
Năm đó, trời cũng lạnh như thế này, đêm cũng vắng lặng, đèn trong ký túc đã tắt hết, cô đang post bài trên mạng, Tiểu Ngải đã ngủ, Ninh Mông đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Quản lý ký túc xã gõ cửa, rất khẽ.
Bị đánh thức, Tiểu Ngải làu bàu ra mở cửa:
- Heo, bên dưới có người gặp cậu, nói là có chuyện gấp.
Gia Hàng mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, khoác lên chiếc áo khoác lông vũ rồi vội vã theo quản lý ký túc xuống lầu. Chu Văn Cần đứng dưới ngọn đèn trên hành lang, cô còn nhớ anh quàng một chiếc khăn màu xám bạc, rất ra dáng thư sinh.
- Chuyện gì thế? – Trông cô rất nhếch nhác, cô đứng núp sau ánh đèn, cách anh một đoạn.
- Anh đói rồi. – Anh nhướn mày, hùng hồn nói.
Gió lùa hơi lạnh, cô kéo qua loa khóa áo lên:
©STE.NT
- Sư huynh, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
- Kệ xác nó chứ, chúng ta đi thôi! – Anh kéo tay cô lôi ra ngoài.
- Điên rồi, anh nhìn xem em đang mặc gì? – Tốt xấu gì cô cũng là một thiếu nữ thanh xuân, ăn mặc trông như bà thím thế này, rất ảnh hưởng đến hình tượng.
- Ai thèm nhìn em? – Anh cười.
Chân anh dài, một bước của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-sao/1750882/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.