Nhất định là cô đang khóc. Tay anh có thể cảm nhận được giọt nước lạnh băng nhưng lại như chạm phải một ngọn lửa nóng rực. Đột nhiên cơ hồ nhận ra mình đang làm gì, anh vội buông tay. Rất lâu sau mới nghe thấy giọng anh vang lên, âm thanh lạnh nhạt mà trấn tĩnh: “Xin lỗi, tôi uống say rồi”. Không đợi cô đáp lời, anh nói tiếp: “Tôi bận chút việc phải ra ngoài, khi đi cô cứ đóng cửa lại là được”.
Anh đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe rồi lái xe ra khỏi khu nhà. Nhìn thấy phía trước có ánh đèn đỏ, lúc đó anh mới phát hiện nóc xe đang mở, gió thổi ào ạt vào trong khiến đỉnh đầu lạnh toát. Anh đóng nóc xe lại rồi chuyển hướng ở ngã tư đường tiếp theo, nhưng lại quay về khu nhà trong vô thức. Khi lái xe ngang qua thì thấy cô đang đứng đợi taxi. Giữa làn gió thu, chiếc áo len ngắn tay mà cô đang mặc hiện lên rất rõ, dưới ánh đèn cơ hồ nó biến thành màu cam nhạt. Cô đứng một mình dưới đèn. Nhìn kỹ thì cô cũng không phải là một người đẹp, bởi anh từng gặp qua rất nhiều người đẹp. Nói đến xinh đẹp thì cô không thể được xem là khuynh quốc khuynh thành, lại thêm lúc nào cũng mang vẻ tiều tụy như đóa hoa sắp tàn.
Anh hoang mang nhìn đèn xe phía trước giống đôi mắt đỏ ngầu đang chạy trong dòng xe. Anh không biết đã lái xe bao lâu, chỉ nhớ đã chạy ngang qua đường Trường An. Con đường thẳng nhất trong thành phố, đèn hai bên sáng như những hạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hai-thuong-phon-hoa/168004/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.