Võ Đế xoay người lại, liếc mắt nhìn Thiên Đức Đế đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt thâm trầm, mặc dù đang cúi đầu nhưng Thiên Đức Đế vẫn cảm nhận được áp lực tựa ngàn cân, làm hắn không dám ngẩng đầu nhìn.
"Hoàng đế hiện tại là ngươi à?" Võ Đế nhấc chân lên phía trước, nháy mắt vượt qua mấy trượng tới trước mặt Thiên Đức Đế.
Thiên Đức Đế nhìn vạt áo đen cùng giày thêu rồng chợt xuất hiện trước mắt thì ôm chặt lấy, ngửa đầu nói: "Tôn nhi là Thần Tử Viên, niên hiệu Thiên Đức."
Thiên Đức Đế vừa nói vừa trộm nhìn bộ dáng Võ Đế, khi thấy rõ gương mặt thì không khỏi ngây người.
Lúc trước nhìn thấy một đầu đầy tóc bạc kia, vốn tưởng Võ Đế phải là ông già mặt đầy nếp nhăn, da khô quắt, không ngờ lại là tuấn nhan phong hoa tuyệt đại chỉ trên dưới bốn mươi. Mắt sáng lành lạnh, mày kiếm, dù khóe môi và đuôi mắt có chút dấu vết của năm tháng nhưng càng tôn thêm vẻ uy nghiêm.
Một lão nhân một trăm tám mươi tuổi tại sao lại trẻ đến như vậy? Người này không phải là giả mạo đấy chứ!
"Ở trong này, mau mở cửa ra!" Ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân của phản quân.
"Thần gia thế này là sắp bị diệt sao?" Võ Đế tất nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
"Vâng, Đại Chương bây giờ đang ngập nguy cơ, sắp bị diệt tới nơi rồi, giang hồ bạo động, phiên vương soán vị, viện quân chưa tới, hành cung này đã bị phản quân bao vây, thỉnh thánh tổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ham-dao/261547/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.