Đây là lần đầu tiên Hạ Dục đến quán bar này. Con phố vắng vẻ, bầu không khí lãnh đạm, ca sĩ biểu diễn với một biểu cảm lạnh tanh... Ngay khi vừa đặt chân vào cửa, anh ta bất giác rùng mình.
"Chu Chu, quán bar này là anh bỏ tiền ra mở đúng không? Phong cách này phù hợp với khí chất của anh dữ lắm đó." Hạ Dục ngồi xuống, mở miệng nói đùa.
"Ông chủ ngồi đằng kia kìa." Trần Cận Chu hất cằm về phía A Mãn.
"Bí thư Tưởng tìm anh nói chuyện gì vậy?" Hạ Dục nhún vai, chuyển đề tài sang Tưởng Tầm Chi.
Trần Cận Chu lắc lắc ly rượu trong tay: "Chưa kịp nói, cậu ta bị gọi đến cơ quan làm việc rồi."
"Cũng đúng, hôm nay mấy lãnh đạo của Sở và Cục đều đến cả, chắc là bận rộn sứt đầu mẻ trán luôn chứ chẳng đùa."
Một sự cố nghiêm trọng như vụ nổ ở doanh nghiệp hóa chất tại khu công nghiệp, nhất định cuối cùng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho sự việc lần này. Giữa tâm bão như hiện tại, ai nấy cũng đều căng thẳng đề cao cảnh giác, giữ vững vị trí của mình.
Hạ Dục cúi đầu nghịch chiếc chìa khóa xe trong tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra lúc tôi nói muốn anh gọi điện cho anh ta, tôi không suy nghĩ sâu xa như vậy..."
"Tôi... về sau tôi sẽ..." Vẻ mặt Hạ Dục đầy vẻ bối rối.
Trần Cận Chu đẩy chiếc ly rỗng đến trước mặt A Mãn, ý bảo ông chủ rót thêm một ly: "Tôi với cậu ta đã từng là kiểu quan hệ đúng như cậu nghĩ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-cung-khong-biet-khinh-hoai/2882759/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.