Hai người trở lại nhà, vừa mở cửa, dì Tề đã hỏi.
"Ôi, Tiểu Kiều sao lại ướt thành dạng này?"
Lục Hãn Kiêu mãnh liệt ho khan, làm sao ăn nói bây giờ, người ta là bảo bối của người lớn đó nha.
Dì Tề không thể tưởng tượng nổi, "Hãn Kiêu cháu viêm họng à? Không ổn không ổn, dì đi hấp lê cho cháu."
"Cháu không sao." Vội vàng ngăn cản, Lục Hãn Kiêu nói: "Hôm nay ăn ngỗng hơi nhiều, ăn xong bị bốc hỏa, không sao hết, ngủ một đêm là khỏi."
Dì Tề nửa tin nửa ngờ.
Lục Hãn Kiêu đi đến phòng khách, thấy trên bàn có hộp kim chỉ cùng với vải vụn. Thuận miệng hỏi: "Dì đang bận làm gì thế?"
"À, hôm nay giặt quần áo, lúc đem đi phơi thấy một cái quần của cháu bị rách, tiện tay khâu lại."
Trong nháy mắt Lục Hãn Kiêu căng thẳng, "Quần nào cơ?"
"Đây." Dì Tề chỉ ghế sô pha, "Sợi vải vẫn rất mềm, làm quần ngủ không thành vấn đề."
Trời ạ, quần ngủ cái con khỉ, đó là quần thời trang số lượng hạn chế, làm theo phong cách cũ. Lục Hãn Kiêu đã tốn không ít công sức mới mua được nó. Anh cầm quần lên, chỗ được mài rách trên ống quần đã bị may chỉnh tề.
Dì Tề không thấy được khen ngợi hay công nhận, cảm thấy thật thất bại.
Lục Hãn Kiêu lập tức thay khuôn mặt tươi cười, "Tay nghề may vá của dì cũng thật là tốt nhỉ? Nhìn đường may này, cách khâu này, cách phối màu này, cháu rất hài lòng, cảm ơn dì."
"Không cần cám ơn không cần cám ơn." Dì Tề tràn ngập niềm vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/han-phu-giao-xuan-binh/2347068/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.